Người Chơi Hung Mãnh

Chương 733: Vong quốc

Mới vừa nói xong cũng có thể quên được, ngươi mắc chứng Alzheimer đúng không?
Bạch Vĩnh Nghiễn nghiêm mặt nói:
- Đúng vậy, ngươi không chỉ nói, mà còn đồng ý giúp ta có được vạn lượng hoàng kim, vô số bạc trắng, ngàn vạn nhà cao cửa rộng, giúp ta trở thành phú thương giàu nhất thiên hạ.
Trong lòng các vị khách khứa không còn gì để nói, chững chạc đàng hoàng đi bóp méo lời nói của người khác, thật đúng là chỉ có ngươi.
Nhưng mà dù sao thì người vượn cũng là điềm lành, sẽ không dễ dàng bị lừa bịp như vậy.
- Thật sự thế hả?
Người vượn kinh ngạc nhìn Bạch Vĩnh Nghiễn, nghiêm túc nói:
- Được rồi, để ta ngẫm lại xem nơi nào có thể có được nhiều hoàng kim như thế...
Tin thật!
Các vị khách khứa ở đây suýt chút nữa đã phun ngụm rượu ra ngoài, trong mắt của không ít người mang theo sự hoài nghi, nhìn về phía tăng nhân An Nam.
Tại sao các ngươi lại mang đến một điềm lành không đáng tin cậy như thế?
Lão tăng An Nam nhắm mắt tập trung suy nghĩ, không để ý ánh mắt của người ngoài chút nào, lẩm bẩm trong miệng, giống như đang tụng kinh văn.
Thục Vương cũng có chút không nói nên lời, suy nghĩ rồi lại nói:
- Ngươi đã am hiểu tượng số dịch học, bốc thệ hỏi quẻ. Sao không biểu diễn Âm Dương Ngũ Hành một lần, tính toán làm sao có thể bình ổn được nạn hạn hán và nạn châu chấu trong thiên hạ.
- Bình ổn sao?
Người vượn lắc đầu, nói:
- Hơn mười năm qua, thế giới trở nên lạnh hơn. Khu vực phía bắc càng ngày càng lạnh, bấm ngón tay. Bầu trời và đồng bằng Trung Nguyên bị bao phủ, rừng và hang động mất dần đi. Ngay cả Nam Lĩnh nắng nóng quanh năm bây giờ tháng chín đã có tuyết bay. Khu vực phía bắc lạnh giá, lại không có mưa xuống, khiến không đủ tuyết, bông lúa không thể thành hình, đều chết hết, hóa thành nơi không có lương thực. Khí hậu khô hạn, đắt cằn trải dài hàng ngàn dặm, bốn phía đều có châu chấu nổi lên, dịch chuột tàn sát bừa bãi, đây chính là số trời trong tương lai mười năm đến hai mươi năm nữa, quả thật không có ai có năng lực thay đổi.
Nghe được lời nói của người vượn, sắc mặt của Thục Vương và tất cả mọi người đều có chút khó coi.
Mặc dù bọn họ đều xa hoa dâm dật, quý nhân lầu son có tiếng nói với người trên kẻ dưới.
Nhưng mà tài năng giấu ở sâu bên trong, khi nghe được tin tức thời thế càng ngày càng sa sút.
Bởi vì có cái gọi là thà làm chó thời bình, cũng không là người làm loạn nhân gian.
Ai cũng không muốn cuộc sống ngập trong vàng son trước mắt bị thiên tai vô tình phá hủy.
Bạch Vĩnh Nghiễn vẫn tiếp tục xoay xoay chén rượu trong tay, biểu cảm không buồn cũng không vui.
Theo như thiên mệnh trong lời nói của người vượn, chắc chắn là thời kỳ tiểu băng hà.
Thật sự khi thế giới ở trong thời kỳ tiểu băng hà thì nhiệt độ không khí trên toàn cầu giảm xuống đột ngột, sản lượng lương thực giảm sút trên diện rộng, dân số cũng giảm theo cấp số nhân.
Vào cuối thời nhà Minh được cho rằng thế gian loạn lạc cực kỳ thảm thiết, nhân khẩu từ một triệu hai ngàn vạn giảm mạnh chỉ còn năm nghìn vạn, may là có châu Mỹ truyền vào các loại khoai tây khoai lang vừa thu hoạch mới có thể bảo toàn mạng sống.
Mà ba thời kỳ tiểu băng hà trước khi nhà Minh kết thúc, thậm chí sẽ tiêu diệt đến bốn phần năm nhân khẩu, nói là mười thì đã mất khoảng bảy tám phần, đến nỗi một phần mười cũng không có đủ.
Cùng với tình thế hỗn loạn kia, trong thời cuộc loạn lạc rối ren như vậy thì mạng người chẳng khác gì cỏ rác, sự thật về thế giới thứ ba của thế giới thật có lẽ chính là thiên đường nhân gian.
- Ngoại trừ thiên tai, còn có thêm nhiều thảm họa do con người gây ra.
Người vượn dửng dưng nói:
- Thiên hạ bây giờ, nhà của quan sớm đã liền vào với ruộng ngang ruộng dọc, từ lâu người dân đã không còn mảnh đất cắm dùi, lại còn phải chịu đựng sưu cao thuế nặng và áp bức bóc lột đủ đến tận xương tủy, hạn hán và châu chấu đã xâm nhập từ lâu, giữa các trấn lại có binh biến và chinh phạt làm nhục lẫn nhau. Ra ngoài Lữ Châu, có thể thấy người dân coi con là thức ăn, tích xương mà nấu, người bên đường chửi người như đồ heo chó, mổ bụng khoét tim, chặt chân tay làm quái. Xương trắng đầy đồng, cả ngàn dặm không có tiếng gà gáy, trời đất ban ngày u ám, giữa ban ngày cũng thấy yêu ma đi ra ngoài, như Địa Ngục.
Sắc mặt Thục Vương đỏ lên, nhưng mà người vượn vẫn không lạnh không nhạt mà tiếp tục nói:
- Bằng hữu bên trong đấu đá lẫn nhau, hoạn quan lộng quyền, bên ngoài có bọn quan quân chống đối, các chi mạnh mẽ cũng yếu dần. Thiên tử bên trên đầu óc mê muội vô năng, triều thần tham nhũng, bên dưới có thân sĩ hiếp đáp đồng hương, sáp nhập thôn tính ruộng đồng. Chính là yêu ma, nhưng không có liên quan đến giới tiền chi tật. Trong nước và ngoài nước như một đống thịt thối xác chết, lung lay sắp đổ, hôi thối khó ngửi. Lại thêm rút dây động rừng, chỉ có thể tu bổ, miễn cưỡng duy trì. Đúng là căn bệnh trầm trọng khó chữa, thói quen khó sửa.
- Nói bậy nói bạ!
Một hoạn quan sau lưng của Ngư Khánh Thu bỗng nhiên nổi giận, nói:
- Trong triều có tu sĩ Long Hổ Sơn trấn thủ vận khí long mạch. Lại có thêm sĩ tốt Vũ Đức Vệ tuần tra yêu ma trong thiên hạ. Lấy đâu ra yêu nghiệt nổi lên tràn lan làm vong quốc chi tướng chứ?
- À, có vong quốc hay không, xưa nay không có liên quan đến tu sĩ hay là yêu ma.
Bạn cần đăng nhập để bình luận