Người Chơi Hung Mãnh

Chương 728: Ăn cua

Bạch Vĩnh Nghiễn bỗng nhiên quát một tiếng thật to, mở hai mắt, bên trong đôi mắt còn hằn lên tia máu, nói:
- Ta chính là Thực thần đây, Đảo Sĩ Lão Bạt!
Âm thanh trầm thấp khàn khàn, con người hoàn toàn thay đổi.
Thực sự là mời thần nhập vào người!
Rất nhiều tân khách ở đây cho tới bây giờ cũng chưa từng đứng ở khoảng cách gần như vậy, tận mắt nhìn thấy Kê Đồng Thuật Pháp, theo bản năng mà rướn cổ lên, nhô đầu ra... Muốn cho rõ ràng.
- Nhóm lão Thiết à!
Ánh mắt của Bạch Vĩnh Nghiễn băng lãnh bá đạo như một vương giả quét qua tất cả mọi người, trầm giọng quát:
- Chỉ có các ngươi là không nghĩ tới, không gì mà lão Bạt không làm được. Tuy rằng không phải cùng một thời gian, nhưng mà cũng là người của Vương phủ. Hôm nay lão Bạt ta khiêu chiến ăn cua một phen. Ảo lợi cấp - Ai làm tốt nhất, mời các huynh đệ!
Vừa dứt lời, Bạch Vĩnh Nghiễn giơ tay lên đấm mạnh xuống đất một cái.
Bàn ăn đặt trên đầu gối bay cao lên, con cua lớn trong đĩa cũng bay lên giữa không trung.
Ba!
Bạch Vĩnh Nghiễn bắt được con cua lớn, cầm ở trong tay.
Lãnh khốc bá đạo, điên cuồng nói:
- Các huynh đệ, không ăn ngon, không ăn quý, hôm nay toàn bộ đều giòn tan. Ăn cùng với ta, ăn nó!
Không biết tại sao, khi mọi người ở đây nghe được lời nói của Bạch Vĩnh Nghiễn, trong lòng cứ như là bị kích động, cảm thấy con cua ở trong chén đĩa trước mắt mình, không khỏi đồng thời nuốt một ngụm nước miếng.
Ma xui quỷ khiến đều cầm lấy con cua, động tác cùng một nhịp với nhau mà xé toang càng cua.
Không hiểu tại sao, làm theo động tác của Bạch Vĩnh Nghiễn mà tất cả mọi người đều cầm con cua lên ăn.
Sau khi ăn xong một con cua, Bạch Vĩnh Nghiễn cảm thấy hài lòng thở dài một hơi, vì ăn no quá mà ợ một cái vừa to vừa dài.
Mà tất cả mọi người ở đây, cũng trong cùng một lúc, ợ một cái thật vang như thế, chiều dài giống như đúc, thậm chí ngay cả vẻ mặt thỏa mãn ở trên mặt, đều không khác nhau là mấy.
- Thế nào, các vị, thuật ăn cua này của Bạch mỗ có được gọi là mới lạ không vậy?
Bạch Vĩnh Nghiễn lại tủm tỉm cười nhìn qua khách khứa một lượt, tay vừa cầm lấy khăn tay bằng lụa lên, vừa chấm vào nước, lau trên ngón tay đang tràn đầy dầu mỡ.
Mọi người quay sang nhìn nhau, vừa nãy bọn họ cũng không biết là bị cái gì.
Chỉ cảm thấy trong bụng như có con côn trùng tham ăn tác oai tác quái, toàn thân không thể khống chế được, không tự chủ mà bắt chước theo động tác của Bạch Vĩnh Nghiễn.
Mãi đến bây giờ, mới có thể cảm nhận được có điều gì không thích hợp.
- Không thể tưởng tượng được Bạch tiên sinh, thật đúng là Ngẫu Nhân Yếm Thắng Chi Thuật ở trên giang hồ đã thất truyền từ lâu.
Một người da ngăm đen, tráng hán có thân hình cao lớn giống như cột điện, hung ác nham hiểm nói:
- Dùng bạch đào làm vật dẫn, dùng chú văn để kích động, làm cho người trúng thuật không có cách nào để khống chế thân thể, chỉ có thể hành động và suy nghĩ dựa theo người thi triển thuật này. Dù có trơ mắt nhìn mình nhảy vào núi đao biển lửa, cũng không có cách nào tiến hành phản kháng.
Vị hán tử đang đứng nói chuyện này, chính là quan úy Lệ Ngọc Sơn dẫn đầu đoàn binh tốt hộ vệ xứ đoàn An Nam và tiêu diệt mà giáo Vũ Đức Vệ.
- Phi!
Lệ Ngọc Sơn há miệng nhổ ra một miếng đào, hai phó quan ngồi bên trái và bên phải, cũng ra dáng nhổ miếng bạch đào từ trong miệng lên trên mâm ở trước mặt.
Ngón tay của ba người này sạch sẽ, không có dính dầu mỡ của con cua.
Vừa nãy lúc mà mọi người làm theo bộ dạng ăn cua của Bạch Vĩnh Nghiễn, bọn họ cũng chỉ đứng bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt.
Ngoại trừ ba người này ra, chưa từng ăn cua, còn có Ngư Khánh Thu, và Vĩnh Lâm Tự cùng với tăng nhân của sứ đoàn An Nam.
Chỉ là những người đằng sau kia cũng không có nhổ miếng bạch đào ra khỏi miệng, cũng không biết dùng phương pháp gì, ngăn chặn thuật pháp của Bạch Vĩnh Nghiễn.
- Đã để Lệ giáo úy chê cười rồi.
Bạch Vĩnh Nghiễn đang ngồi dưới tán cây chắp tay cười nói:
- Thật ra đó căn bản không phải là Ngẫu Nhân Yến Thắng chân chính đâu. Ngẫu Nhân Yến Thắng Thuật chân chính, chỉ cần lấy được một sợi tóc hoặc là lấy được một giọt máu tươi, sau đó dùng để chế tạo người rối, lập tức có thể thi triển thuật pháp. Làm cho người chịu thuật trở nên vô tri vô giác không nhận thức được ảnh hưởng, làm ra đủ loại hành động mà thuật giả ra lệnh, cũng không phát hiện được bất kỳ khác thường nào. Vừa nãy Bạch mỗ dùng mánh khóe, lấy bạch đào làm vật dẫn, vốn muốn kích thích các vị ở đây trở nên thèm ăn con cua mà thôi. Còn lâu mới được gọi là đùa giỡn tâm trí, thao túng thân thể.
Những vị khách khứa nghe thấy thế, sắc mặt hiện lên chút khó coi.
Bọn họ hoặc là nhân vật lớn có mặt mũi, hoặc là tu sĩ thuật sĩ có thủ đoạn cao thâm.
Xuất phát từ ý thức bảo vệ chính bản thân mình, đều không thể nào chấp nhận được có người lại thao túng hành động của bọn họ.
Không đợi cho những người khác làm khó dễ, Vũ Chu lão giả sắc mặt vô cùng khó coi liền vỗ bàn, đứng phắt dậy, duỗi ngón tay chỉ thẳng về phía của Bạch Vĩnh Nghiễn đang ngồi ở dưới tán cây, quát thật to:
- Tên họ Bạch kia, thế mà ngươi lại dám dùng Ngẫu Nhân Yếm Thắng Thuật lên trên người khách nhân của Vương phủ, ngươi muốn phá hủy danh dự của Vương phủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận