Người Chơi Hung Mãnh

Chương 820: Cánh cửa

Cánh cửa kim loại của căn phòng B hơi rung lên một chút, cả cái cửa không một tiếng động chuyển động theo quỹ đạo vòng quanh bên phải.
Nụ cười trên gương mặt Lý Ngang còn chưa kịp nở rộ thì đã biến mất ngay tắp lự.
Sau khi cánh cửa này mở ra, còn có một cái cửa khác…
- Cái gì đây?
Lý Ngang ngửa mặt lên, trời trừng mắt:
- Người thiết kế ra địa lao đâu, ngươi mau ra đây.
Ngươi có dùng khăn trùm đầu thì nhất định sẽ lột nó ra, nhất định phải đánh vào mặt ngươi.
Chờ sau khi thoát được ra ngoài.
Chỉ định không có ngươi, tốt nước trái cây ăn ngao ngươi nhớ kỹ cho ta.
Sau khi Lý Ngang thốt ra vài lời nói hung ác, phát tiết cảm xúc, vẫn là đàng hoàng sáp người tới, dựa lên khung cửa nhòm vào bên trong.
Khoảng cách giữa hai cánh cửa ở căn phòng B là khoảng một mét, trên sàn nhà ở khoảng trống đó có một hình tròn được vẽ bằng sơn.
Giữa vòng tròn là dấu vết của cái hoạ tiết.
Nhìn thoáng qua giống như là một sản phẩm bằng kim loại được vẽ trên đường cao tốc.
- Có phải là muốn nhắc nhở ta đứng ở bên trong vòng tròn không nhỉ?
Nói thật, Lý Ngang không hề muốn đi vào chút nào, nếu như chẳng may bị kẹt ở giữa hai cánh cửa, coi như là lên trời không được, chui xuống đất cũng không xong, cho nên đành phải từ từ suy nghĩ.
Hắn suy tính một lúc, lại đi dạo vài vòng trong hành lang, sau khi xác nhận là không có dấu vết ẩn giấu nào.
Lấy một chiếc ghế trong căn phòng A, đặt trên quỹ đạo đường đi của cánh cửa đầu tiên ở căn phòng B.
Trong tay cầm chặt cái tua vít, cẩn thận đi từng bước vào cánh cửa bên trong.
Mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám hướng, tuỳ thời chuẩn bị rút lui.
Trong vách tường không bắn ra ám tiễn hay là mũi tên tẩm độc, Lý Ngang rất thuận lợi đứng trên dấu chân trong họa tiết.
- Sau đó thì sao?
Lý Ngang duy trì tư thế đứng thẳng, nhìn một vòng xung quanh, có hơi khó hiểu mà xoa cằm:
- Chẳng lẽ muốn ta làm một cái hành động đặc biệt gì đó mới được sao?
Không đợi hắn kịp nhờ đến Thomas, cánh cửa lớn sau lưng đã lập tức đóng lại.
Chiếc ghế tưởng chừng như rất chắc chắn vậy mà không chống đỡ nổi nửa giây.
“Răng rắc” một tiếng đã bị chia thành hai nửa, mỗi nửa một chỗ bên trong và ngoài cánh cửa.
Trong lòng Lý Ngang thoáng giật mình, đã thấy không gian chật hẹp bên trong sáng lên ánh đèn màu đỏ, chiếu lên tất cả mọi thứ đều nhuộm thành màu đỏ thắm.
Ánh sáng màu đỏ lập loè ba lần, sau đó cánh cửa trước mặt dần dần mở ra, lộ ra một căn phòng khác bên trong.
Không gian của căn phòng A và căn phòng B tương đương nhau.
Chỉ là trong này không có giường lò xo và bồn rửa tay.
Trên sàn nhà lát gạch sứ trống không có để một phong thư, một cái đèn dầu hoả và một hộp diêm.
Ánh sáng màu đỏ tắt dần đi, thay vào đó là ánh sáng trắng trên trần nhà của căn phòng B.
Đầu tiên, Lý Ngang đứng tại chỗ quan sát một lượt.
Sau đó nhẹ nhàng bước lên phía trước, nhặt phong thư từ dưới đất lên.
Hắn xé nhẹ đường viền mở ra phong thư, lấy tờ giấy viết thư ở bên trong ra, nội dung bên trong lá thư cũng khá đơn giản, hơn nữa không có vết bẩn đọng lại.
- Chúc mừng ngươi, Morgan, thành công chinh phục bản thân, đi tới cửa thứ hai!
Được rồi, chỉ đùa chút thôi.
Mặc dù ngươi ngu ngốc giống như một con Tinh Tinh.
Nhưng chỉ cần một khoảng thời gian thì vẫn có thể giải quyết được câu đố trên cửa.
Đã như vậy, ta cũng không hẹp hòi mà cho ngươi một chút gợi ý:
Đừng nói chuyện, lắng nghe thật cẩn thận.
Nghe cái gì chứ?
Trong lòng Lý Ngang nổi lên sự nghi ngờ, sau đó hắn chỉ nghe thấy, trên trần nhà của căn phòng vang lên một tiếng động.
Kẹt kẹt.
Đầu tiên là tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân của hai người.
Trong đầu Lý Ngang đột nhiên xuất hiện hình ảnh một người đàn ông đi giày da và một người phụ nữ đi dép bông.
Bọn họ mở cửa phòng, đi vào trong căn phòng, đứng ở trong đó.
Người phụ nữ mở lời trước:
- Anh yêu, vừa rồi anh…
- Rất xin lỗi, là lỗi của anh.
Giọng điệu của người đàn ông có hơi trầm lắng:
- Anh không nên nổi giận với mọi người, anh không kiểm soát được.
Thí nghiệm vẫn mãi không có tiến triển.
Hàng mẫu còn sót lại tối hôm qua đã bị hỏng toàn bộ do cái thời tiết chết tiệt.
- Không sao, anh thông minh như vậy, luôn có thể giải quyết mọi việc, không phải sao.
Người phụ nữ dịu dàng an ủi;
- Chờ khi mọi chuyện kết thúc,
Anh lập tức có thể trở về giống ngày xưa, cùng chơi bóng chày trên đồng cỏ với con bé mỗi buổi trưa, sau đó nằm trên nóc nhà dạy con bé cách phân biệt những ngôi sao trên trời.
Người đàn ông im lặng một lúc, thở dài một hơi:
- Có lẽ vậy…
- Kiểu gì cũng sẽ khá hơn thôi.
Người phụ nữ dịu dàng nói:
- À, nước đun trong bếp sôi rồi, em đi lấy nước nóng đây.
- Anh đi cùng em.
Người đàn ông nói, đi theo bước chân người phụ nữ, ra đến cửa phòng.
Lý Ngang còn đang mải tiêu hoá lượng thông tin, nhận thấy tình hình không ổn, lập tức giật giọng hét lớn:
- Này! Cứu mạng với! Dưới tầng nhà các người đang nhốt người đấy!
Hello! Có ai không?
Hắn chạy đến bên tường, đập mạnh vào vách tường, nhưng vẫn không ngăn được âm thanh đóng cửa trên trần nhà vọng lại.
Rầm!
Tất cả lại trở về với sự yên tĩnh ban đầu.
- Lúc này đã đi rồi à?
Lý Ngang nhìn lên trần nhà trống trải, cảm thấy khó hiểu:
- Tình hình này là sao? Độ khó ở đây là vợ chồng mở ra nhà trọ đen sao? Chuyên môn giam giữ tù nhân, dùng chuyện tra tấn người làm niềm vui à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận