Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1033: Thanh tẩy

Mục Ẩn Chi Quỷ đã chết.
Hắc Thánh Tử cầm tờ giấy viết đầy chữ, sắc mặt tái xanh.
Thời gian hiện tại là 7 giờ 20 phút sáng sớm hôm sau, chỉ còn sót lại mười một người chơi, tập hợp ở phòng số 1208 tại khách sạn Cá Heo.
Khác với căn phòng của Caffey và Danfi lúc trước, phòng 1208 không hề có dấu vết chiến đấu, lúc người chơi đuổi tới, trên tấm thảm không có vết máu, bàn ghế đều đặt nguyên tại chỗ cũ, đèn đuốc sáng rỡ, cửa phòng không khóa, vẫn giữ nguyên trạng thái cửa mở, chỉ có điều Mục Ẩn Chi Quỷ vốn phải ở trong phòng lại không biết tung tích.
Kết hợp những kinh nghiệm của người chơi cùng với nội dung trên trang giấy có thể nhận định được Mục Ẩn Chi Quỷ đã gặp bất trắc.
Tối hôm qua chưa nhận được lời ghi chú, nhóm người chơi miễn đấu có Vũ Y Tâm Trung, Dịch Y, Lý Nhật Thăng, La Tử, Vạn Lý Phong Đao.
Số người nhận được lời ghi chú có Bạch Hạo Chính, Hắc Thánh Tử, Mục Ẩn Chi Quỷ, 13 Mark, Bob, Vũ Y Tâm Trung, Liễu Vô Đãi, Omega.
Bạch Hạo Chính nhận được lời ghi chú vào lúc 0 giờ 30 phút có nội dung “Tránh né cầu”, không đợi hắn ta phân tích kỹ lưỡng, thì cảm giác được có vật gì đó đập vào sau lưng đánh hắn ta bay ra ngoài, va thật mạnh lên tường.
May mắn là năng lực niệm của hắn đã đạt đến gần như là bản năng nên có thể trực tiếp khởi động ngay khi vừa va chạm với sự vật bên ngoài, bảo vệ được nội tạng xương cốt và cơ bắp, bằng không chỉ tính riêng lần này cũng đủ để cho hắn gãy mất một nửa xương cốt.
Bạch Hạo Chính bị thương nghe thấy tiếng cười trẻ con như chuông bạc vang lên khắp phòng, âm thanh kia cười nói:
- Vẫn còn bốn lần.
Tức khắc Bạch Hạo Chính khuếch tán năng lực niệm, lấy bản thân làm trung tâm đề khí mở rộng ra ngoài, tràn ngập các góc xó xỉnh trong gian phòng, năng lực niệm có thể đạt được trong phạm vi “Tròn”, hắn ta mơ hồ nhận thấy được có bóng dáng của ba quả bóng bàn lớn nhỏ đang nảy lên nảy xuống cực nhanh trên mỗi mặt phẳng ở trong phòng, giống như đạn cầu trong bộ phim điện ảnh khoa học viễn tưởng “Đặc vụ áo đen 1”.
Bạch Hạo Chính tức khắc đã hiểu được nội dung “Tránh né cầu”, trong hai giờ tiếp theo sau đó, hắn ta duy trì niệm năng lực tròn, tra xét vị trí của ba viên khối cầu, đồng thời trong đầu tạo dựng ra kết cấu gian phòng và tất cả hình dáng bên ngoài của các vật dụng trong phòng, dự đoán ra quỹ tích chuyển động của ba viên khối cầu, không ngừng tránh né bọn chúng.
Sau cùng đã phải trả giá bằng việc bị đánh trúng hai lần, đem toàn bộ ba viên khối cầu nảy cao tốc này vào trong nhà vệ sinh. Bởi vì khối cầu không có cách nào để tổn hại kết cấu không gian nên chỉ cần nhốt vào một không gian kín là được.
Còn về Hắc Thánh Tử, hắn nhận được lời ghi chú vào khoảng thời gian 0 giờ 27 phút với nội dung là “Kể chuyện ma”.
Trong nháy mắt, khi hắn thấy rõ nội dung của ghi chú, trong hư không liền hiện ra hai cánh tay mảnh khảnh trắng bệch gầy như que củi, nắm chặt lấy hai vai của Hắc Thánh Tử.
Một đầu của cánh tay nối liền với một cái đầu tròn trĩnh lớn hơn quả bóng rổ vài vòng, cái đầu màu xám đen với mái tóc dài lưa thưa bẩn thỉu xõa tung, không có mũi và lỗ tai, chỉ có một đôi mắt mở to màu xám và một cái miệng chiếm hơn nửa cái đầu.
Cái đầu ấy lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà há miệng ngậm lấy đầu Hắc Thánh Tử, răng nhọn sắc bén như dao cạo nhẹ nhàng dán trên cổ Hắc Thánh Tử, tràn ra vệt máu.
Cái đầu kia không có cắn lấy đầu của Hắc Thánh Tử mà phát ra giọng nói trầm thấp khàn khàn từ trong cổ họng:
- Kể cho ta nghe... chuyện ma đi.
Hắc Thánh Tử cảm thấy rùng mình, đối mặt với nguy cơ bỏ mạng, theo bản năng muốn sử dụng kỹ năng.
Nhưng mà hắn vừa mới chỉ nảy sinh ý niệm sử dụng trang bị, đạo cụ, kỹ năng, còn chưa kịp chính thức áp dụng thì cái miệng của con quái vật kia liền nhanh chóng khép lại vào trong, trực tiếp cắt vào khí quản của hắn.
- Phản kháng, trốn chạy, chết.
Quái vật phát ra âm thanh như thế từ trong cổ họng.
Hắc Thánh Tử tuy có bí thuật hộ thể, có thể nhanh chóng chữa trị vết thương chí mạng, nhưng nếu như cái đầu bị rơi mất...
Cũng không phải Hình Thiên,
Không cứu được, cáo từ.
Đợt trước có nói qua, Hắc Thánh Tử là thiếu chủ của tổ chức Bỉ Ngạn, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, người khác luôn muốn để cho hắn vui vẻ mà phục vụ hắn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng đi nịnh nọt hay đón ý hùa theo kẻ khác,
bị đe dọa bởi một điều quái dị như vậy, trong lúc nhất thời não bộ trống không, không biết mở miệng như thế nào.
Hắc Thánh Tử lông tóc dựng đứng mới do dự chưa đến nửa giây, cái miệng của con quái vật kia đã bắt đầu chậm rãi khép lại vào trong, răng nhọn đâm xuyên qua làn da, cắt vỡ mạch máu, máu tươi bắn tung toé, cảm giác đau đớn xuyên thẳng vào não.
- Ta kể, ta kể !
Hắc Thánh Tử nhanh chóng đưa tay chặn lại động tác cắn nuốt của quái vật, vắt hết óc để kể một câu chuyện ma, một phần tư liệu truyện lấy từ trên mạng, một phần khác thì bắt nguồn từ việc hắn trải qua kịch bản nhiệm vụ lúc trước.
Cái đầu cổ quái kia cũng không phải hạng xoàng xĩnh, khi Hắc Thánh Tử lắp bắp ngừng kể, hoặc khi kể chuyện nhạt nhẽo vô vị, nó sẽ chậm rãi khép kín miệng, cho đến khi Hắc Thánh Tử kể chuyện bước vào giai đoạn cao trào, mới nới lỏng chỗ cắn một chút.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Hắc Thánh Tử moi ruột moi gan mà đem hết khả năng của mình để bịa ra chuyện ma thấp kém này đến chuyện ma thấp kém khác. Chống đỡ đến rạng sáng 3 giờ, cuối cùng cái đầu cũng chậm rãi há miệng ra, hơi bất mãn mà chép miệng một cái, “Phịch” một tiếng hóa thành khói trắng, biến mất không thấy gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận