Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1264: Đoản Diện (1)

Ta có một đề nghị thế này: các ngươi báo vị trí của người chơi khác của thế giới mình cho ta biết, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống, đưa các ngươi tấn cấp thẳng tới phân đoạn tranh đoạt cánh cửa, thế nào.”David nghe vậy, cũng không buồn bực phẫn nộ, hắn và ba đồng bạn khác nhìn nhau, lắc cho hết nước còn vương trên thân mâu, từ tốn nói: “Ta có một đề nghị tốt hơn, hai người các ngươi chém đứt hai tay hai chân của mình, vứt bỏ tất cả những thứ có trong ô túi đồ, lại nói ra tất cả tin tức mà mình biết, ta sẽ tha cho hai ngươi một con đường sống, thế nào.”
“Ha ha.”
Gấu đen cười nói: “Đã như thế, vậy cũng chỉ có thể đánh các ngươi cho tới khi phục thôi…”
Nó thu hồi dụng cụ phiên dịch, hay tay gấu mập mạp đập vào nhau trước người. Rào rào ! Vô số đá vụn, mảnh vỡ kim loại mọc lên từ dưới đất, lẳng lặng lơ lửng xung quanh Đoản Diện.
“Lĩnh vực trọng lực.”
Theo tiếng nói hờ hững của Đoản Diện, hàng nghìn hàng vạn vật vỡ đánh về phía đám người David.
Thế giới thất lạc, tầng 41, trong tầng hầm của một nhà lầu sụp xuống nào đó.“Chậc, mấy con thú máy và nhân viên bảo vệ bị điên cả rồi à?”Một cô gái có mái tóc dài màu lam nhạt, mặc bộ kimono hoa lệ đốt cây nến trắng bợt lên, chiếu sáng căn phòng đen kịt.
Nàng nghe thấy bên ngoài nhà lầu truyền tới tiếng bước chân dày đặc như nước mưa, cắn chặt răng, thấp giọng mắng từ trong kẽ răng:
“Truy đuổi người lung tung như chó điên vậy ấy…”ID người chơi của nàng là Thanh Hành Đăng, thứ ba mươi chín bảng chiến lực cá nhân, một phần tử của Cục điều tra sự vụ dị thường Nhật Đảo. Ở trong phòng cùng nàng còn có một bóng người cao to đeo mặt nạ quỷ dạ xoa, mặc áo choàng đen dày cộm, cùng với một nữ sinh cấp ba Nhật Đảo mặc đồ thủy thủ, bên hông đeo đao võ sĩ. Họ đúng là Hải Phường Chủ, cùng với Vũ Y Tâm Trung cũng là một phần tử của Cục điều tra sự vụ dị thường Nhật Đảo.“.
Cây nến này có thể làm suy yếu cảm giác tồn tại của sự vật bên trong phạm vi bao phủ của ánh nến, làm cho thú máy và nhân viên bảo vệ không phát hiện ra chúng ta. Đại khái còn có thời gian ba mươi phút tu sửa.”
Thanh Hành Đăng vừa lấy ma dược ra từ trong ô túi đồ để uống, vừa nâng cằm với Hải Phường Chủ, thuận miệng hỏi: “Trạng thái của hai người sao rồi.”
Hải Phường Chủ hơi chậm chạp giơ tay đè ngực mình, nhìn vết máu dính trong lòng bàn tay, trầm giọng nói: “Thương thế không nghiêm trọng lắm, ăn nhiều huyết nhục chút là có thể khôi phục.”
Thanh Hành Đăng chuyển mắt sang Vũ Y Tâm Trung, nàng nhắm mắt lại chậm rãi phun ra một hơi trọc khí, nhẹ giọng nói: “Trình độ Bàn Nhược hóa hình, 31%, trong vòng mười hai tiếng còn có thể tái chiến hai đến ba lần.”Thành Hành Đăng nhíu mày: “Nước thuốc kháng ma hóa thì sao?”
Vũ Y Tâm Trung bình tĩnh nói: “Còn lại hai bình.”
“Ta còn thừa lại bốn bình, chia cho ngươi một bình này.”
Hải Phường Chủ lấy ra một bình thuốc màu lam đậm từ trong ô túi đồ, đưa cho Vũ Y Tâm Trung. Nàng gật đầu nhận lấy.“Phù…”Thanh Hành Đăng hơi nhức đầu xoa ấn đường, ba người họ vừa hội hợp không bao lâu thì đã bị số lượng lớn thú máy công kích. Cũng không biết đám sinh vật máy móc cấp thấp không có ý thức của bản thân này nổi điên cái gì mà đều dốc toàn bộ sức mạnh, điên cuồng công kích tất cả sinh vật có máu thịt trong tầm nhìn.
Ba người Thanh Hành Đăng vừa chiến đấu vừa trốn, từ tầng 43 một mực rút lui xuống tầng 41, đánh lui từng sóng lại từng sóng nước lũ thú máy, các loại ma dược tốn mất bảy tám phần. Hỏng bét hơn là, những nhân viên bảo vệ bình thường không công kích người chơi mang đai lưng, cũng tự dưng tiến hành tấn công ba người một cách khó hiểu. Khác với suy nghĩ lúc trước của họ, nhân viên bảo vệ có nhiều loại, nhân viên bảo vệ cơ sở nhất không có vũ khí, toàn dựa vào tố chất thân thể để chiến đấu. Cao cấp hơn chút thì biết sử dụng các loại vũ khí cận chiến có lực công kích khoa trương có thể so với đao cắt kim loại bước sóng cao, xẹt qua là bị thương, chạm vào là chết ngay lập tức. Lấy thực lực thứ 39 bảng xếp hạng cá nhân của Thanh Hành Đăng, chiến thắng mười thậm chí là hai mươi nhân viên bảo vệ cũng không thành vấn đề, nhưng đối phương thành quần kết đội đánh tới, phối hợp ăn ý với nhau, thậm chí nhân viên bảo vệ cao cấp còn biết sử dụng chiến thuật phức tạp ‘xua đuổi thú máy với quy mô lớn để làm tiêu hao người chơi’.
Dù người chơi có thể đánh tới mức nào thì chung quy là các loại trị số thể lực, linh lực và lý trí có tồn tại hạn mức cao nhất, vật phẩm lại không phải là lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn, kỹ năng và đặc hiệu trang bị cũng tồn tại CD hạn chế. Đối mặt với làn sóng máy thú bạt ngàn ngàn vạn con.
Mấy người Thanh Hành Đăng cũng chỉ có thể chật vật chạy trốn, tránh vào một góc bí mật, đợi đàn máy thú bên trên chạy qua. Thanh Hành Đăng nghe tiếng bước chân rơi như mưa từ trên trần nhà truyền tới, thở dài một cái, trong đầu hiện ra một bóng người mặc đồ ni cô. Sát Sinh Viện…không biết nàng thế nào…
Bạn cần đăng nhập để bình luận