Người Chơi Hung Mãnh

Chương 748: Mật đạo

Cũng may, ở độ sâu khủng khiếp đường hầm thẳng tắp cuối cùng cũng bắt đầu uốn lượn, giống như một cái cầu trượt cực lớn, khiến mọi người từ từ giảm tốc độ.
Cuối cùng, giáo chúng Bạch Liên cũng lao ra khỏi đường hầm với tốc độ mà bọn họ có thể chịu được, bảy người ngất xỉu tám người gương mặt trắng bệch ngã nhào trên đất.
- Khụ khụ, khụ khụ.
Công Dương Hãn hoa mắt chóng mặt không ngừng ho khan, kìm nén cảm giác buồn nôn mãnh liệt từ dạ dày truyền đến, rồi vịn vào vách tường đứng dậy, lắc đầu vài cái.
Cạch !
Trong bóng tối, có người mở nắp que đốt lửa, châm đuốc, thắp lên ánh sáng, xua tan bóng tối.
Người cầm ngọn đuốc, đúng là Tống Kiệt.
Giáo chúng Bạch Liên té ngã trên mặt đất khẽ rên rỉ than đau rồi đứng dậy, men theo ánh sáng của ngọn đuốc nhìn khắp bốn phía.
Vị trí mà bọn họ đang đứng, là một nền đất hình bầu dục,
Khoảng đất cũng không lớn lắm, phía trên cùng là đường hầm lúc nãy mọi người vừa trượt xuống.
Xung quanh nền đất, có bảy lối vào đường hầm song song, dường như dẫn đến các hướng khác nhau.
Một gã giáo chúng Bạch Liên lẩm bẩm nói:
- Nơi này là...
- Nơi này chính là mật đạo ở dưới thành Lữ Châu.
Tống Kiệt lấy thêm vài cây đuốc từ trên vách động xuống, phân phát cho đồng bọn, giải thích với họ:
- Chư vị cũng biết, phân đà Lữ Châu của chúng ta cũng giống như các đồng môn Bạch Liên khác,
Vẫn luôn đào những đường hầm bí mật dưới lòng đất của các thành thị,
Để thuận tiện cho việc vận chuyển vật tư, và truyền tin tình báo,
Kế hoạch bắt cóc Tường Thụy An Nam lần này, cũng lấy đường hầm bí mật làm cơ sở.
Nhưng mà, vào mấy canh giờ trước, trong quá trình thuộc hạ của Tống mỗ khai thông mật đạo, lại bất ngờ phát hiện ra dưới thành Lữ Châu, còn có một hệ thống mạng lưới ngầm quy mô cực lớn chưa từng có người đặt chân đến.
Lão giả Bạch Liên giáo nhíu mày hỏi:
- Mạng lưới mật đạo?
- Không sai.
Tống Kiệt gật đầu nói:
- Những con đường này dường như cho con người tạo ra, lại nhìn giống như là tự nhiên mà thành.
Theo Tống mỗ phỏng đoán, hẳn là một vị vương hầu nào đó thời xưa, lợi dụng yêu ma giỏi đào đất tạo nên, dùng để bí mật tu sửa lăng mộ của chính mình, đề phòng bị những kẻ trộm mộ quấy phá.
Mấy trăm năm trước Lữ Châu chỉ là vùng rừng núi hoang vắng, xây dựng thành trì cũng là chuyện của triều đại trước,
Hơn nữa đường hầm được chôn sâu dưới lòng đất nên chưa ai phát hiện ra.
Vốn dĩ Tống mỗ cũng muốn báo cho Thiếu chủ cùng với chư vị, không ngờ rằng kế hoạch bắt cóc Tường Thụy lại xảy ra sai sót, nên mới trì hoãn việc này...
- Sai sót?
Công Dương Hãn vừa nghe xong liền cảm thấy phẫn nộ, nhìn chằm chằm Tống Kiệt tức giận nói:
- Ngươi giải thích rõ ràng cho ta, tại sao không thể mang Tường Thụy đến, tại sao Vũ Đức Vệ lại bất ngờ phát động tập kích?
- Việc này...
Tống Kiệt cười khổ nói:
- Đây thật sự là do thuộc hạ không làm tròn bổn phận. Thuộc hạ cũng không rõ bên phía Bạch Vĩnh Nghiễn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
Đột nhiên thông tin giữa bọn ta với bên phía ông ấy đều bị chặt đứt, hoàn toàn không thể liên lạc được,
Các đồng môn ẩn nấp ở các cứ điểm trong thành, cũng đều bị Vũ Đức Vệ bao vây tấn công,
Thuộc hạ dẫn theo người liều chết đột phá vòng vây, dùng hết sức lực chạy tới chỗ của Thiếu chủ, khó khăn lắm mới đến được kịp thời.
- Hừ.
Công Dương Hãn hoàn toàn không tin vào những lời bịa đặt của Tống Kiệt, híp mắt quan sát hắn,
- Vậy trước đây, vì sao ngươi lại ở trên mái nhà tiết lộ hành tung của ta với Vũ Đức Vệ?
Hại bọn ta bị Vũ Đức Vệ vây quét?
- Thiếu chủ đừng trách cứ Tống đà chủ nữa,
Một vị giáo chúng Bạch Liên đi cùng Tống Kiệt chen vào nói:
- Thời điểm Tống đà chủ đột phá vòng vây, phía sau đầu bị thương rất nặng, thần trí cũng bị ảnh hưởng, nên mới lỡ lời như vậy.
Giáo chúng Bạch Liên đang nói chuyện ăn mặc như một thư sinh, đúng là Hiểu Thư Sinh ngày đó từng xuất hiện tại ngoại ô Nga Thành.
Mấy người khác mặc hắc bào đồng hành cùng Tống Kiệt, đương nhiên chính là Ngô Hồ, Nguyễn Thiên Nguyễn Địa, Vân Hạc Ông, Nhất Diệp Thanh và Kiêu Phúc Mãng.
- Bị thương?
Công Dương Hãn nhướng mày, nhìn về phía Tống Kiệt, hắn gãi gãi đầu lộ vẻ ngại ngùng, chầm chậm xoay người lại.
Mọi người đều đồng loạt hít vào một hơi, dựa vào ánh nến lập lòe tỏa ra từ ngọn đuốc, bọn họ nhìn thấy rõ ràng, phía sau ót của Tống Kiệt bị lõm xuống một lỗ,
Xuyên qua mái tóc màu đen, có thể thấy da đầu ở chỗ bị lõm xuống, lộ ra màu đỏ bầm trông không hề ổn chút nào, giống như một là cục máu đông.
Công Dương Hãn cũng không khỏi cảm thấy trong lòng ớn lạnh,
- Đây...
- Là phía sau ót bị thương thôi mà, không sao hết.
Tống Kiệt xoay người lại, mỉm cười thật thà chất phác,
Kết quả lại khiến cho miệng vết thương trên hai vai bị tên cắm xuyên qua, “xì xì xì” không ngừng tuôn ra máu tươi.
Lão giả lông mày trắng trừng lớn mắt, nhắc nhở theo bản năng:
- Tống đà chủ, bả vai của ngươi...
- Ôi trời, sao ở đây lại bị hai mũi tên bắn xuyên qua rồi? Ta còn nói sao lại cảm thấy hơi lành lạnh.
Tống Kiệt giờ mới giật mình phát hiện ra, liền nhổ xuống mũi tên ở trên vai trái,
Nhưng mà không rút ra còn đỡ, sau khi rút tên ra, thì máu tươi lại điên cuồng trào ra, nhuộm hết cả bả vai thành màu đỏ,
Máu tươi rớt xuống đọng lại dưới chân thành một vũng,
Mất máu quá nhiều.
- Ài, không đúng.
Sắc mặt Tống Kiệt trở nên tái nhợt dường như nhận ra làm như vậy không ổn, "phập" một tiếng, lại cắm tên vào lại, ngăn chặn miệng vết thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận