Người Chơi Hung Mãnh

Chương 761: Đồ tôn

- Ta đang định nói gì…
Sài đại tiểu thư tự mình lẩm nhẩm, dùng ngón tay được bọc bởi áo giáp gãi gãi mũ sắt, phát ra tiếng ma sát kẽo kẹt.
- Bị nhốt lâu quá rồi, đầu óc ta có chút không rõ ràng...
Nàng cúi đầu quan sát bọn người Công Dương Hãn, đột nhiên giận tím mặt:
- Các ngươi là ai? Tại sao xuất hiện trong cung của ta! Các ngươi có phải thích khách không? Nói! Oa a a a a... Ta bị nhốt ở đây một vạn năm, lại bị trục xuất khỏi quê cũ của mình, bây giờ các ngươi lại dám cả gan xông vào lăng mộ của ta, các ngươi đúng là tự tìm đường chết!
Được không...
Tất cả đám người bao gồm cả Công Dương Hãn trong đó chỉ cảm thấy cổ họng ngọn ngọt, một cảm giác đau trứng nhức mông lan khắp toàn thân.
Chuyện đau khổ nhất trên đời, đó chính là rơi vào tay một con quỷ nhiều tuổi thần trí không rõ ràng ký ức hỗn loạn.
- Tiền bối, ngài bình tĩnh chút tiền bối.
Công Dương Hãn vội vàng nói:
- Ngài quên rồi sao? Chúng ta là đồ đệ của người bạn tốt của ngài. Ngài vừa nói rằng muốn để cho chúng ta rời khỏi nơi đây.
- Hả? Ta có nói như vậy sao?
Sài đại tiểu thư nghiêng nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi:
- Ta nhiều tuổi rồi, có rất nhiều việc không thể nhớ rõ. Ngươi tên là gì?
Bạch Liên thiếu gia thở phào nhẹ nhõm:
- Vãn bối tên là Công Dương Hãn.
Sài đại tiểu thư hỏi:
- Công Dương cái gì?
- Công Dương Hãn.
Sài đại tiểu thư gật gật đầu, sau đó trong nháy mắt lại hỏi:
- Cái gì Dương Hãn cơ?
- Công Dương Hãn.
- Công cái gì Hãn?
Bạch Liên thiếu gia híp mắt, hít sâu một hơi, không dám để cho con quỷ đãng trí trước mặt biến lạnh, đành phải kiên nhẫn, nho nhã lễ độ nói:
- Vãn bối tên là, Công, Dương, Hãn.
- Ồ, nhớ ra rồi.
Sài đại tiểu thư gật đầu, nói:
- Vì ngươi là đồ tôn của bạn ta, nên ngươi có thể đi.
- Tuân mệnh.
Công Dương Hãn thầm vui mừng trong lòng, sắc mặt tối sầm mà liếc nhìn Ngư Khánh Dư và những người khác ở phía đối diện.
Ngư Khánh Thu sắc mặt u ám, cũng không mở miệng ngăn cản hắn, chỉ lạnh lùng quan sát.
Khi Công Dương Hãn quay người lại, hắn ngạc nhiên phát hiện rằng cánh cửa đá của cung điện dưới lòng đất không biết từ lúc nào đã tự động đóng lại, hơn nữa còn được bao phủ bởi một lớp băng dày.
Trong lòng nảy sinh một cảm giác chẳng lành, hắn đẩy đám người Bạch Liên giáo ra rồi bước nhanh về phía trước, dùng tay áo đẩy cửa đá.
Tuy nhiên, cánh cửa đã bị đóng lại chặt chẽ, giống như hòa làm một với bức tường, cho dù hắn có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể mở ra được.
Công Dương Hãn quay đầu lại:
- Tiền bối, đây là...
- Ồ, không phải ta đã nói rồi sao?
Sài đại tiểu thư dửng dưng nói:
- Ta đời trước bị tẩu hoả nhập ma, sa vào ma đạo, giết xong kẻ địch thì ma lực bạo phát, rơi vào giấc ngủ sâu dài. Cung điện dưới lòng đất này là lăng mộ do ba đệ tử của ta xây dựng lên. Để ta ở tại nơi này tu luyện và hồi phục, xem xem liệu ta có thể khôi phục lý trí lại hay không. Đồng thời giam giữ ta lại, để ngăn ta trong trạng thái điên loạn thoát khỏi đây đem tai hoạ đến cho thế gian. Vì vậy, những cánh cửa này chỉ có thể mở từ bên ngoài.
- Cái gì?
Công Dương Hàn mở to hai mắt:
- Vậy thì phải làm sao bây giờ?
- À, người đồ đệ này của ta sẽ cử người đến bảo trì và sửa chữa cung điện dưới lòng đất khi tôi nghỉ ngơi hoặc trong trạng thái đầu óc tỉnh táo. Một nhóm người đến cung điện dưới lòng đất để sửa chữa, khi họ chuẩn bị rời đi, lại để một nhóm người khác mở cửa từ bên ngoài. Nhân lúc cánh cửa đá đóng chưa lại mà thoát ra ngoài.
Sài đại tiểu thư xoa xoa cằm, thờ ơ nói:
- Nhưng nhìn tình trạng của cung điện dưới lòng đất lúc này, hẳn là lâu lắm rồi không có người đến tu sửa, có vẻ như đệ tử của ta cũng đã chết rồi. Không có các người cứ tạm thời ở lại đây. Ta cảm thấy rằng trong vòng bốn đến năm trăm năm nữa, đến lúc đó pháp lực của ta hoàn toàn hồi phục, ta sẽ mở cửa cho các ngươi.
Bốn năm trăm năm nữa thì chúng tôi đều đi đời nhà ma rồi.
Công Dương Hãn nhịn lại cảm giác muốn nôn ra máu, liếc nhìn khóe miệng như có như không cười lạnh của Ngư Khánh Thu phía đối diện, tức giận mà không có chỗ để phát tiết.
Bây giờ sợ rằng trong Lữ Châu thành có lẽ chỉ toàn là người của Vũ Đức Vệ và người của Tây Hán.
Ngay cả khi cha hắn là Quảng Mục hộ pháp muốn phái người đến cứu viện, cũng không biết phải đợi đến bao giờ.
Nếu cửa chỉ có thể được mở từ bên ngoài, vậy thì người mở cửa tiếp theo có thể sẽ là người của Vũ Đức Vệ…
Đáng chết, chỉ còn phương pháp là sử dụng ma thuật để cưỡng chế thoát ra ngoài.
Công Dương Hãn lùi lại nửa bước, hai tay giơ lên trời, trong lòng bàn tay bốc lên hai ngọn lửa đỏ, hóa thành hai cột lửa, hướng về phía cửa mà đánh tới.
Xèo…
Ngay sau khi lớp băng chạm vào ngọn lửa, liền bốc lên hơi nước nồng đậm, giống như sương mù dày đặc lan rộng.
Công Dương Hãn thân là thiếu chủ của Bạch Liên giáo, những vật hắn dùng đều là đồ tốt, những công pháp hắn học và những pháp thuật hắn thi triển đương nhiên đều là tốt nhất trên đời.
Trong số những người cùng tuổi, có thể dùng một đạo thuật pháp để thắng hắn vô cùng hiếm hoi.
Nhưng đáng tiếc, có quá nhiều con trùng đặc hiệu. Chúng ẩn mình trong bức tường đá, liên tục phun ra chất lỏng đông lạnh, đối đầu với ngọn lửa đỏ đang ăn mòn lớp băng.
Công Dương Hãn cảm thấy, cứ mỗi centimet băng mà hắn mài mòn, lớp băng trong sương mù dày đặc trên cửa sẽ tự động dày thêm hai centimet.
Cứ tiếp tục như thế này, lớp băng trên cửa không những không mỏng đi, ngược lại còn dày hơn rất nhiều.
Mà hắn lại hoàn toàn không nhận thấy bất kỳ làn sóng pháp thuật nào, như thể cánh cửa đá đang tự động tạo ra băng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận