Người Chơi Hung Mãnh

Chương 668: Bánh gạo khô

Dương Nhị không nghi ngờ gì, Lý Ngang nhìn lướt qua xe ngựa của thương đội:
- Mọi người muốn đi về phía thành Lữ Châu?
- Trước đến Lữ Châu, sau đó đến Thầm Châu.
- Vậy vừa vặn cùng đường.
Lý Ngang cười nói:
- Không ngại chở chúng ta một đoạn đường chứ?
Dương Nhị vội vàng nói:
- Không ngại, không ngại. Ta liền cùng quản sự thương đội nói một tiếng, an bài xe ngựa vì đạo trưởng.
Vừa rồi nếu như không phải thanh niên đạo nhân này cứu giúp, thương đội mọi người nhất định đều phải chết dưới loạn tiễn.
Thậm chí còn có thể bị tên cướp thấp tráng tu luyện công phu kia bắt được, giống như chủ nhân cánh tay kia, làm dê hai chân.
Dọc theo đường đi đạo phỉ hoành hành, có đạo nhân này che chở có lẽ còn có thể an toàn không ít.
Chỉ là vị đạo trưởng này để tóc ngắn, trên người áo khoác đen như mực, nhìn qua có chút dở dở ương ương.
Đạo bào chia làm sáu loại áo dài lớn, có loại đạo y diệt thành, cũng chính là lông nhung chim điểu dệt thành, gọi là áo choàng.
Về phần đối phương có ác ý hay không...
Nói nhảm!
Đạo nhân có thể dễ dàng giết chết nhiều đạo phỉ như vậy nếu thật sự là ác tặc thì mọi người trong thương đội này muốn chạy cũng chạy không thoát a.
Dương Nhị dắt ngựa trở lại đội ngũ, ở dưới gầm xe tìm được quản sự thương đội, dẫn hắn hướng Lý Ngang thiên ân vạn tạ, chuyên môn sắp xếp hai chiếc xe ngựa cho đám người Lý Ngang cưỡi.
Nếu đã có đạo nhân hộ vệ, mọi người thương đội cũng không vội vàng xuất phát, để cho thương phu đồng hành lấy xẻng ra ở trên núi đào mấy cái hố, qua loa chôn vùi một đám thi thể đạo phỉ phòng ngừa ôn dịch phát sinh.
Về phần tên Hồ Vạn dẫn đầu kia, đầu của hắn ngược lại bị cắt xuống dùng vôi ướp lại, để thương đội sau khi vào thành hướng quan phủ nói rõ tình huống.
Màn đêm trầm thấp, trăng sáng sao thưa thớt, núi hoang miếu cũ.
Vùng núi này còn cách thành Lữ Châu một đoạn, trước không có thôn sau không có cửa hàng, thương đội đành phải nghỉ ngơi một đêm ở miếu thờ không biết tên ở sườn núi.
Dù sao cũng là một ngôi miếu nhỏ, cũng không rộng rãi, mọi người trong đoàn thương đội ở trong miếu trãi chăn đệm, chất đống hàng hóa ở góc đình viện, đem ngựa buộc ở ngoài đình viện,
Về phần mấy gian sương phòng miễn cưỡng người có thể ở thì đều tạm quét dọn cho nữ quyến.
Cái gọi là nữ quyến tự nhiên không phải là người trong thương đội, mà là những nữ nhân được Vạn Lý Phong Đao từ trong doanh địa sơn tặc cứu ra.
Đám sơn tặc này lưu lạc mấy tháng ở khu vực phụ cận, dựa vào sự cẩn thận của mình tránh thoát hết lần này đến lần khác sự vây quét của quan quân.
Kỳ thật nói là vây quét cũng rất miễn cưỡng, nam quận thế cục hỗn loạn, quan quân phần lớn đều là lưu manh, lâu ngày chiến trận, nếu thật sự đánh nhau có thể ở trước mặt sơn tặc chống đỡ có bị tan tác hay không cũng khó nói.
Huống chi còn có quan phỉ cấu kết, lấp đầy một hơi nên căn bản không có dốc đại lực đi tiêu diệt thổ phỉ.
Chính là khổ những nữ tử này, trượng phu của các nàng phần lớn đều bị sơn tặc hại, lễ pháp đương đại sâm nghiêm, muốn về nhà chỉ sợ ngay cả người nhà cũng sẽ không tiếp nhận.
Lý Ngang khoác áo khoác đen kịt ngồi ngay ngắn trên mặt đất đã tạm thời quét dọn, nương theo lửa trại lật xem tư liệu kiến thức do Trúc Học Dân viết.
Trong sương phòng không ngừng truyền đến tiếng khóc nức nở, Lý Ngang khẽ thở dài, nhìn về phía quản sự thương đội phía sau lửa trại nói:
- Từ quản sự, những sơn tặc kia đều có treo thưởng của quan phủ trên người chứ?
Nghe được thanh âm của cao nhân đắc đạo, Từ quản sự thân rộng mập mạp vội vàng ngẩng đầu lên từ trong chén, cười tủm tỉm nói:
- Đúng vậy, thủ lĩnh của đám sơn tặc này chính là nam tử thấp tráng kia, biệt danh là Ải Cước Hổ, trên người cõng mấy chục mạng người, còn có hai trăm lượng bạc treo đỏ.
Dứt lời, sợ Lý Ngang hiểu lầm, Từ quản sự vội vàng bổ sung:
- Chờ đến thành Lữ Châu, tiểu nhân nhất định sẽ thông báo cho quan phủ, không chỉ có hai trăm lượng bạc treo đỏ, còn có tiền thưởng thanh trừ các thổ phỉ khác, cùng với tiền biếu lễ kim của thương đội của chúng ta...
- Không cần.
Lý Ngang khoát tay áo:
- Số tiền đó ngươi phân phát cho những nữ tử kia cho ta đi.
Nguyện ý trở về thì nghĩ cách tìm người đưa họ về quê.
Không muốn về nhà thì cũng giúp các nàng an cư ở Lữ Châu thành, tìm kiếm nghề nghiệp. Coi như trả lại ân tình ta cứu ngươi một mạng.
Từ quản sự nghe vậy ngẩn ra, nhìn biểu tình bình tĩnh của Lý Ngang, mím môi chắp tay cảm khái nói:
- Đạo trưởng nhân từ khoan hậu, ngài phân phó, tại hạ nhất định phải làm được.
- Lạch cạch.
Bốn thỏi vàng lớn bằng bàn tay từ trong tay Liễu Vô Đãi ném vào trong ngực Từ quản sự.
- Phân thêm ít tiền.
Liễu Vô Đãi thu tay về, cũng không ngẩng đầu lên nói thêm một câu, tiếp tục nhìn xấp tư liệu.
Được, vẫn là thiên kim đại tiểu thư ra tay hào phóng.
Lý Ngang cười cười, cầm lấy một miếng bánh gạo khô của thương đội, liền ăn cung canh nóng.
Người chơi bình thường trước khi tiến vào nhiệm vụ kịch bản, ngoài việc mang theo vật tư chiến đấu cần thiết ra, còn phải mang theo một ít tiền tệ mạnh có thể lưu thông trong thế giới kịch bản.
Ví dụ như thỏi vàng thỏi bạc, đồ trang sức giá rẻ được chế tạo bởi công nghệ hiện đại, ví dụ như hạt thủy tinh chuyên dùng để lừa gạt thổ dân trong kịch bản bối cảnh cổ xưa, những thứ này chiếm không gian rất nhỏ, nhưng nói không chừng có thể phát huy tác dụng lớn.
Giống như lý Ngang trước đây ở chùa Cô Hàn dùng hàng hóa nhỏ từ trong tay lừa gạt tài liệu siêu phàm quý trọng từ quần yêu vậy.
Theo việc Từ quản sự mập mạp cầm khối vàng tiến vào sương phòng nói một trận, tiếng khóc của nữ tử nơi đó cũng dần dần bình ổn xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận