Người Chơi Hung Mãnh

Chương 147: Vinh hoa phú quý

Lựu đạn nổ tung, Ka Ka chưa kịp trăn trối gì đã bị nổ tan thành hai đoạn.
Một nửa ở hành lang, một nửa bên trong cửa.
- Chính là nơi này.
Nhóm của Lý Ngang đứng ở hành lang tầng mười, nhìn vào căn phòng an toàn mà Tamar Riadi tự mình chế tạo.
Người có vô số kẻ thù như Tamar Riadi cực kì sợ chết, vì để bảo vệ bản thân, hắn đã cho xây dựng nhiều căn phòng an toàn ở khắp thành phố Malawi và khu vực Philippines.
Những căn phòng bí mật này được xây dựng dựa theo tiêu chuẩn của kho bạc ngân hàng. Trần nhà, vách tường và cả sàn nhà đều làm bằng bê tông cốt thép được kẹp bởi nhiều lớp thép tấm đồng chất.
Cửa lớn được làm từ chất liệu hợp kim cường độ cao, độ dày lên tới 100 li, dùng súng máy bắn phá cũng không thủng, cho dù có dùng lựu đạn để nổ, cũng phải nổ rất mạnh một lúc mới được.
Tường đồng vách sắt, không thể phá vỡ.
Mấy thành viên của tiểu đội nhìn qua cửa lớn được làm bằng hợp kim cốt thép, trên mặt nở nụ cười mà họ đều hiểu được.
Lý Ngang lấy khẩu súng SCAR-H, chĩa về phía bức tường xi măng phía trên cánh cổng hợp kim rồi bóp cò súng phóng lựu.
Lựu đạn va vào vách tường xi măng, lập tức nổ tung vang trời.
Khi khói tan hết, cánh cổng vẫn đứng im lìm, bức tường bê tông phía trên chỉ bị khoét một lỗ nhỏ để lộ tấm thép bên trong.
Bên trong phòng an toàn, Tamar Riadi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, hắn và Santos, còn có mười mấy tên thủ hạ ở hai phía, đang chen chúc ở phía sau phòng an toàn.
Hơn tám mươi thành viên trong băng đảng đều được trang bị vũ khí hạng nặng, toàn bộ bọn họ dù chỉ là quẫy nước một chút, cũng có thể kích động cơn sóng lớn.
Thế mà lại hoàn toàn mất liên lạc, ngay cả một tin đáp lại cũng không có.
Nếu không phải Tamar Riadi đưa một ít sản phẩm phụ của "Hoa quỳnh" cho tất cả cấp dưới của mình, chắc chắn bọn họ sẽ không nổi loạn dễ dàng như vậy.
Nếu không suýt nữa hắn nghĩ rằng toàn bộ cấp dưới của mình đều đã đi theo đối thủ cạnh tranh mà phản bội lại hắn.
- Bọn họ không vào được đâu.
Tamar Riadi, một người đàn ông trung niên với mái tóc kiểu Địa Trung Hải, gượng cười nói với Santos:
- Nơi này cực kì an toàn, chỉ cần cầm chân được khoảng hai mươi phút nữa, các thủ hạ của tôi trong thành phố sẽ đến chi viện ngay.
Chi viện cái mông ông ý.
Santos Aquino hận không thể lấy đầu Tamar Riadi xuống đá.
Nếu không phải tên vừa ngu ngốc vừa sĩ diện này ám sát thị trưởng của Malawi, nhóm hàng "Hoa quỳnh" này cũng sẽ không bị bại lộ.
Tổ chức phiến quân sao lại phải vội vàng tiến công tới Malawi, hắn sao lại phải đi đến bước đường cùng, cùng tên ngu này co ro trong phòng an toàn?
Trong đầu Santos đã thầm văng tục với mười tám đời nam nữ nhà Tamar Riadi, thế nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ tươi cười.
Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa hợp kim, bàn tay giấu dưới âu phục khẽ vuốt một ống nghiệm thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu xanh lá cây đậm, tự lẩm bẩm:
- Tốt nhất là như thế...
Ở bên ngoài cánh cửa hợp kim lớn, Lý Ngang nhoài người về phía khung cửa, qua lớp găng tay, hắn vứt hết lớp sỏi nhiệt độ cao còn sót lại.
Sau khi dọn hết đá vụn, phía trên cánh cửa còn lại một rãnh lõm không lớn cũng không nhỏ.
Lý Ngang đưa tay vào rãnh lõm sờ một chút rồi nhảy xuống khung cửa, gật đầu với đồng đội.
Để vượt qua cánh cổng này, SWAT. đã cố tình mang theo một số quả lựu đạn đốt nhiệt nhôm ALSG814 trước khi lên đường.
Nhiệt nhôm là một hợp chất được điều chế bằng cách sử dụng bột nhôm và bột oxit sắt theo một tỷ lệ nhất định, sau khi thêm một chất oxi hóa để đốt cháy, có thể thu được nhôm oxit và các nguyên tố sắt.
Trong quá trình này, phản ứng nhiệt có thể giải phóng nhiệt độ cao lên đến 3000 độ, thậm chí sắt thép cũng có thể dễ dàng bị nóng chảy.
Lý Ngang cầm quả lựu đạn anh Khiên đưa và bảo đồng đội tránh xa ra, nhét quả lựu đạn vào rãnh trên khung cửa rồi rút chốt.
Hắn nhanh chóng lùi lại mấy chục bước.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Bùm" vang trời.
Ngay lập tức, hàng ngàn tia lửa bùng phát từ quả bom, giống như một màn pháo hoa lộng lẫy.
Nhiệt độ gần khung cửa của cổng hợp kim tăng lên ngay lập tức, không khí cũng bị nhiễu động bởi các tầng sóng nhiệt và trở nên mờ đi.
Kim loại gần nhiệt nhôm chuyển sang màu đỏ, lớp bê tông cốt thép phía trên khung cửa bắt đầu nóng chảy và rơi xuống như nến, dính vào quả lựu đạn.
Nhiệt nhôm có nguồn cung cấp oxy riêng và không cần bất kỳ nguồn không khí nào từ bên ngoài, vì vậy nó sẽ không bị dập tắt ngay cả khi bị vùi lấp dưới đá sỏi.
Hơn bốn mươi giây sau, lựu đạn đốt cháy nhiệt rắn hạng nặng ALSG814 chứa 615 gram chất nhiệt nhôm cuối cùng đã cháy hết.
Trên tường xuất hiện một khe hình chóp nhọn giống mũi khoan với mặt trước lớn và mặt sau nhỏ, bên trong được lấp đầy bằng đá màu đen và thép nóng chảy.
Trên cùng của cánh cổng bằng hợp kim đã sụp xuống, như thể một miếng bánh gato bị đục ra.
Khi nhiệt độ bên ngoài cửa đã hạ bớt, Lý Ngang đưa điện thoại lên trên đầu chụp một vài tấm ảnh chỗ khe hở - hắn không tự mình nhảy lên xem là vì sợ những người bên kia cánh cửa sẽ cho hắn một phát súng nổ đầu.
Chụp ảnh xong, hắn nhìn qua ảnh chụp, quả nhiên thông qua khe hở có đường kính khoảng mười lăm xăng ti mét có thể nhìn thấy một phần cảnh tượng phía bên kia cửa.
Phòng khách trống trơn, không thấy bóng người, có vẻ như Tamar Riadi và những người khác đã trốn ở phòng bên của nhà an toàn.
Lý Ngang suy nghĩ một chút rồi hét vào bên cửa:
- Người ở bên trong nghe rõ đây! Các ngươi đã bị bao vây rồi, đừng kháng cự vô ích nữa, lập tức bỏ vũ khí xuống đầu hàng!
Tất nhiên là không có tiếng phản hồi.
Đúng là vớ vẩn, bây giờ ra ngoài nếu bị một phát đạn bắn chết luôn thì sao?
Dù sao thì Tamar Riadi cũng là người chỉ huy đã loại bỏ rất nhiều thành viên của đội hoạt động đặc biệt.
Lý Ngang cười rồi nói lớn về phía khe trống:
- Ông Riadi đừng lo, khi tôi đến đây, cấp trên đã nói rồi.
- Chỉ huy của chúng tôi đã nói rằng, chỉ cần ông giao súng đầu hàng, đảm bảo cả đời này ông sẽ được sống trong vinh hoa phú quý, tiền nhiều như nước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận