Người Chơi Hung Mãnh

Chương 726: Thụ nhân

Không cần nói đến các thuật sĩ khác, chính là tráng niên nam tử có khí huyết cường mạnh, chỉ cần có ý chí hơi kiên định một chút cũng có thể chống lại được.
Mà loại Khống Tâm Thuật thứ hai, thì cao cấp hơn rất nhiều, có thể làm cho người bị trúng thuật này vẫn giữ được tâm trí tỉnh táo, cuộc sống sinh hoạt không có bất kỳ khác biệt nào.
Nhưng mà toàn bộ lối suy nghĩ đều đã bị vặn vẹo và đảo ngược, cho dù là thuật giả thi hành thuật này có để cho hắn nhảy vào hố lửa hoặc là tự giết cả nhà, cũng sẽ không chút do dự nào mà mỉm cười nghe theo.
- Truyền thừa điển tịch của Khống Tâm Thuật duy nhất trên đời này chính là Ma Môn Tà Cực Tông, không phải là đã bị triều đình tiêu diệt tư hàng trăm năm trước rồi sao?
Trên yến hội, một vị nam tử có khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo đẹp trai, âm hiểm nói:
- Chẳng lẽ nào, Bạch tiên sinh học được bí tịch cấm kỵ của Tà Cực Tông từ chỗ nào vậy?
Nam tử đang nói chuyện, chính là người hộ vệ dẫn đường cho sứ đoàn An Nam tiến vào kinh thành Tây Tập Sự Hán để chịu trách nhiệm và hành quyết hàng nghìn hộ dân, Ngư Khánh Thu.
- Không phải!
Bạch Vĩnh Nghiễn liên tục lắc đầu giống hệt như cái trống lúc lắc, nói:
- Ngư đại nhân hiểu lầm, hiểu lầm rồi, nói líu lưỡi thôi. Vừa nãy tại hạ nói không phải là Khống Tâm Thuật. Mà là Khống Lương. Lương trong củi đó.
Chỉ thấy Bạch Vĩnh Nghiễn lấy từ trong ngực ra mấy thanh củi gỗ nhỏ dùng để nhóm lửa, đặt dựng đứng ở trên mặt đất.
Hơi cúi người, đưa tay ra cố định đỉnh củi gỗ.
Hít sâu một hơi, thấp giọng quát:
- Lương độn mộc giới giáng lâm thanh xuân bản!
Mấy cây củi gỗ đã khô héo từ lâu, bỗng nhiên mọc ra những sợ rễ nhỏ dài, đục ván gỗ thành khe hở mà bò vào trong.
Đồng thời cũng sinh trưởng ra từng cây riêng biệt, tán tỏa ra xung quanh.
Sau mấy giây, bên trong sàn nhà bằng gỗ trên đại sảnh, một cái cây cao với tán lá có thể chạm đến nóc đã mọc lên.
Lá ở trên ngọn cây xanh mơn mởn, có cả những quả nhỏ nhìn như quả đào trắng, theo gió đêm thổi qua, mà khẽ đong đưa.
- Cái này, cái này...
Vũ Chu lão giả không giấu nổi sự kinh ngạc, kinh nghiệm của ông ta nói cho ông ta biết, cây đại thụ ở ngay trước mắt này chắc chắn không phải do huyễn thuật tạo thành mà chính là một cái cây thật sự.
Từ khi nào mà hắn ta lại trở thành một tay mánh lới lừa dối như vậy!
Từ nãy đến giờ Bạch Vĩnh Nghiễn vẫn cười tủm tỉm hái một trái từ trên cái cây kia xuống, đặt bên miệng cắn một cái, nước văng ra khắp nơi, mùi thơm ngát lan tỏa.
Đủ để chứng minh đây chính là một cái cây thật sự.
Không chỉ như vậy, Bạch Vĩnh Nghiễn vỗ vào vỏ cây.
Ngay lập tức trên cành cây vỡ ra ba khe hở, dựng ngược lên và phân bố theo hình tam giác, giống như hai mắt và miệng ở trên mặt người.
Điều càng kỳ lạ hơn chính là, mí mắt của cái cây này, đang chậm rãi mở ra!
Sắc mặt của Vũ Chu lão giả bỗng nhiên thay đổi, tân khách sợ hãi gần chết, cao giọng hét toáng lên, mấy người thị nữ mặt mày tái mét, ngã ngồi trên mặt đất.
Cả đại sảnh chỉ có Ngư Khánh Thu cùng với một vài người ở Vĩnh Linh Tự và sứ đoàn tăng lữ An Nam, vẫn ngồi nguyên tại chỗ, vẻ mặt không có gì thay đổi.
Thụ nhân thật chậm rãi mà nâng mí mắt lên, lộ ra đôi mắt có màu nâu bụi, quan sát đại sảnh một lượt, trầm giọng nói:
- I am 'Gờ Ru' !
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không rõ ràng cho lắm, mơ hồ cảm thấy lời nói của thụ nhân mới phát ra chính là tiếng nước ngoài.
Đáng tiếc là không có ai hiểu tiếng nước ngoài, Vũ Chu lão giả cũng đành phải kinh trì, đành phải cắn răng đứng lên hỏi Bạch Vĩnh Nghiễn đang đứng dưới tán cây:
- Bạch lão đệ, đây là...
- À đây hả, đây là trong truyền thuyết, cây con cháu của Nhân Sâm Quả Thụ ở bên trong Vạn Thọ Sơn Ngũ Trang quán của đại tiên Trấn Nguyên Tử đấy.
Bạch Vĩnh Nghiễn nói dối không chớp mới, tiếp tục nói:
- Nó đây chính là đang hướng tới các vị giới thiệu thân phận của nó ấy mà. Trong mộng Bạch mỗ đã từng tham gia yến hội Nhân Sâm Quả của Trấn Nguyên Tử đại tiên, trong yến hội nhặt được một hạt. Có thể sử dụng pháp thật và trái cây, di hoa tiếp mộc. Yêu cầu củi bình thường trở thành Nhân Sâm Quả Thụ. Trong truyền thuyết, ba ngàn năm Nhân Sâm Quả mới nở hoa một lần, ba ngàn năm sau mới kết trái, đợi cả vạn năm quả mới chín. Người bình thường ngửi một chút mùi của quả này có thể sống tới ba trăm sáu mươi tuổi, ăn một miếng có thể sống tới bốn vạn bảy ngàn năm. Bạch mỗ trồng ra cây ăn quả này, quả ở trên cây cũng không phải Nhân Sâm Quả có thể khiến cho người ta kéo dài tuổi thợ, chỉ là một quả đào bình thường. Nhưng nó lại có lớp vỏ mỏng dày cùi, thịt quả nhẵn mịn, hương vị ngọt ngào nhiều nước. Ăn vào miệng, đúng là một loại mỹ quả. Ta biết các vị đều suy nghĩ đến quả đào. Đến đây, không cần khách khí.
Hắn ta lấy ra một cái đĩa, hái từng quả đào trên cây xuống, phân phát cho tất cả tân khách và thị nữ đang ở đây.
Chỉ có điều những tân khách được nhận trái cây, đều trợn mắt nhìn quả đào phấn hồng đặt ở trên bàn, có chút do dự.
- I am 'Gờ Ru' !
Thụ nhân lại rống lên một tiếng.
Bạch Vĩnh Nghiên ngay lập tức giải thích:
- Đây là cây ăn quả đang nói, trái cây của nó đều là những trái cây tươi mới ngon nhất, có tiền cũng chưa chắc có người bán mà mua.
- Ừm?
Vũ Chu lão giả theo bản năng mà hỏi:
- Nhưng mà ta nghe thấy câu này với câu lúc nãy giống hệt nhau mà? Tại sao lại có hai ý nghĩ khác nhau thế?
- Cái này thì ông có chỗ không biết rồi.
Bạch Vĩnh Nghiễn nghiêm túc nói:
- Nhân Sâm quả thụ chỉ có một loại phương thức để nói chuyện. Người ngoài nghe chỉ là một câu, nhưng mà trong tai của thụ nhân hoặc là thụ ngữ, chính là hai câu hoàn toàn khác nhau.
- I am 'Gờ Ru' !
Bạn cần đăng nhập để bình luận