Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1000: Nói chuyện

Sau bữa tối.

Trương Thắng và cha cô bận việc trong thư phòng.

Hình như là bàn chuyện gì đó.

Còn mẹ hình như lại có việc ở cục cảnh sát, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến cục.

Rửa bát xong, Lâm Hạ ngồi một mình trên ghế sofa trong đại sảnh xem tiệc mừng xuân.

Nhưng luôn mãi cảm thấy hơi bức bối không yên.

Cô dứt khoát trở về thư phòng của mình chuẩn bị cho quyển sách thứ ba.

Sau khi đọc phần giới thiệu nhân vật, cô càng thấy khó chịu, lại quay về đại sảnh.

Ngày mai, chính là mùng 1 đầu năm mới.

"Vậy thì tốt..." – Lâm Hạ cười lên, nhưng sâu thẳm trong lòng lại có một cảm giác trống rỗng khó tả, cô cảm thấy hơi mất mát, đương nhiên cô rất hiểu cảm giác của mình, và cô cũng nhanh chóng điều chỉnh.

Hai người ra khỏi sảnh và ra ngoài ban công.

"Đừng lo, tôi chẳng để tâm..." – Trương Thắng gật đầu.

"Trương Thắng, chúng ta nói chuyện nhé?"

"Lâm Hạ..."

Trương Thắng bước ra thư phòng.

"Nhưng những lời tôi nói trong lúc ăn cơm đều là lời nghiêm túc..."

"Được!"

Lâm Hạ thấy bóng dáng Trương Thắng, lại thấy cha mình một lúc lâu vẫn chưa ra thư phòng, hít sâu một hơi, cuối cùng đưa ra quyết định.

"Trương Thắng, cha tôi nói nhảm, đừng để bụng... Ông ấy uống rượu, hiếm khi uống nhiều như vậy..." – Mặt Lâm Hạ vẫn hơi đỏ, nhưng cuối cùng vẫn nói thế.

"Lúc ở bãi đỗ xe, tôi có suy nghĩ một vấn đề, trước đây tôi không tìm được câu trả lời, hiện tại tôi nghĩ mình nên có đáp án..."

Những bông tuyết vẫn đang bay trên bầu trời ngoài ban công, mặt đất phía xa tối tăm mờ mịt, thỉnh thoảng được pháo hoa chiếu sáng.

"Cái gì?"

Trương Thắng tựa vào lan can, nhìn pháo hoa xinh đẹp xa xa:

"Ừ, sao thế?"

Trương Thắng nhìn chằm chằm Lâm Hạ.

Bên ngoài ban công.

Vội vàng phủ nhận, dường như đã mất đi dũng khí lúc trước.

"Cậu hỏi đi, nhưng đừng nhìn tôi như vậy, không thoải mái lắm..." – Lâm Hạ đột nhiên vô cùng căng thẳng, quay mặt lại.

Sau đó!

"Tôi nghĩ, tôi nên hỏi cậu một câu hỏi nghiêm túc!" – Trương Thắng thu ánh mắt lại, sau đó nghiêm túc nhìn thẳng vào Lâm Hạ.

Phải chăng hắn...

Chủ động!

Hồi hộp!

"Lâm Hạ, hôm nay ở tầng hầm gara, có phải cậu muốn tỏ tình với tôi không?"

Nhưng Trương Thắng vẫn ép sát từng bước, nhìn thẳng vào mắt cô.

"Tôi là một người rất nghiêm túc, trên đường đi tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, sau khi nghĩ hồi lâu, tôi cảm thấy mình nên chủ động hơn một chút."

"..." – Lâm Hạ vẫn còn choáng váng.

Pháo hoa bất ngờ nở rộ.

Mặt cô đỏ bừng.

Sau đó...

"???" – Lâm Hạ nghe thế sửng sốt.

"Lâm Hạ..." – Trương Thắng hít sâu một hơi.

"Hả?" – Lâm Hạ hoảng sợ đáp lại.

"Hiện tại tôi trịnh trọng nói cho cậu biết, cậu hãy tỏ tình đi, tôi rất lắng nghe! Tâm trạng cũng được chuẩn bị tốt!" – Trương Thắng đẩy kính lên, trở nên nghiêm túc hơn!

Lâm Hạ sửng sốt, mặt ngày càng đỏ, cô vô thức lùi về phía sau mấy bước, liếc nhìn trong nhà, hoảng sợ hơn:

"Tôi, Trương Thắng, cậu... cậu đừng làm thế, đây là nhà tôi, cha mẹ tôi còn ở đây..."

"Thế đợi cha mẹ cậu đi rồi cậu lại tỏ tình với tôi vậy? Tối nay tôi ngủ lại nhà cậu?"

"Tôi..."

"Thích tôi thì hãy dõng dạc nói ra đi, nếu không thì chàng trai xuất chúng như tôi sẽ bị cô gái khác cướp mất..."

"..."

Ngoài ra, tiểu phẩm vốn được mong đợi ban đầu đã dần mất đi sức hấp dẫn, như thể mọi chủ đề đều vây quanh người hát chính, sau khi thêm một số 'meme Internet' thì cũng chẳng hài hước, càng không có lời nói sâu xa gì mà chỉ toàn là nói suông...

Các nghệ sĩ nổi tiếng Chu Vũ, Hứa Đệ Đình, Lục Tử Hàm trông xấu và không có đặc điểm gì cả, bọn họ nói một tràng dài lời chúc tết nhưng cũng chả gọi là êm tai, các vũ công phụ họa phía sau lại càng lẻ tẻ hơn, như thể đang xem một tiết mục dưới quê, miễn cưỡng không chê dở, nhưng soi nửa ngày vẫn tìm không ra chút đặc điểm nào...

Sau nhiều màn biểu diễn ca múa, Trương Thắng cảm giác năm nay rất khó tạo ra một bản nhạc nổi tiếng trong tiết mục cuối năm...

Đầu tiên là ca múa, hừm, chỉ có thể diễn tả bằng bốn từ, ca múa nhạt toẹt.

Nói thật thì... chẳng ra sao cả.

Tiết mục cuối năm 2011 của thế giới này.

Là một thục nữ, cuối cùng cô cũng không làm thế.

Chỉ hít sâu một hơi, sau đó tức đến giậm chân!

"Vậy cướp đi!"

"..."

"Không đúng! Phụt!"

"Ai muốn tỏ tình với cậu chứ! Sao cậu có thể vô liêm sỉ như vậy!"

"..."

Cô trừng mắt nhìn Trương Thắng một cách hung dữ, rồi bước vào sảnh.

Trương Thắng thì đứng trên ban công, cười nhìn Lâm Hạ rời đi. ...

Nhưng...

Vô số từ như in trên khuôn mặt đó, khiến lồng ngực Lâm Hạ càng thêm bức bối, rất muốn cắn hắn một cái!

Ngứa đòn, tự cho là đúng, vô liêm sỉ, tráo trở...

Lâm Hạ nhất thời không biết nên nói gì, một ngọn lửa khó nói bỗng bốc lên, cô nắm chặt nắm tay, muốn đấm thật mạnh vào khuôn mặt bình tĩnh của Trương Thắng.

Pháo hoa càng lúc càng rực rỡ.

Ngoài ban công.

Nếu muốn nói có điểm nổi bật thì bản tiểu phẩm năm nay của Triệu Đức Cương có một số điểm nổi bật, nhưng toàn bộ câu chuyện đều tập trung vào các quảng cáo Groupon như 'Trung tâm thương mại Phượng Vũ' 'Đồ ăn ngoài Lai Điểu' 'Groupon Bội Thu'.

Trương Thắng đã nghe không dưới 5 thương hiệu Groupon trong cùng một tiểu phẩm...

Thậm chí 'Trung tâm thương mại Phượng Vũ' còn làm lớn đến mức trực tiếp cho hình ảnh cận cảnh của LOGO thương hiệu.

Cuối cùng, tiểu phẩm tóm tắt các trang web Groupon này và cô đọng chúng thành chủ đề lớn là 'Thời đại Internet'...

Lâm Hạ ôm chiếc gối, ngồi trên sofa xem đêm hội mùa xuân.

Nhưng...

Rõ ràng, sự chú ý của cô không nằm trên đêm hội xuân mà là nằm trên người Trương Thắng.

Tên này...

Không lẽ tính ngủ ở đây thật?

Cố Giang Yến đã ra ngoài, Lâm Quốc Đống cũng thế, hình như có bước đột phá mới trong công nghệ điện thoại, nói sáng mai sẽ về, nhưng chẳng ai biết khi nào.

Trong đại sảnh rộng lớn.

Chỉ có hai người ngồi.

Cảm giác này rất kỳ lạ, Lâm Hạ ôm mặt lại, cảm thấy Trương Thắng ở lại đây không thích hợp, cô muốn nhắc nhở hắn đã đến lúc phải đi, nhưng nhất thời lại không biết phải nói thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận