Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 207. Thật sự làm như vậy ư?

Chương 207: Thật sự làm như vậy ư?

Mà một số người thông minh thì có thể nhìn ra thứ bí ẩn sâu bên trong qua các dấu vết để lại.

Sau khi xem xong thì Từ Thắng Nam đóng máy tính lại.

Công ty rung chuyển không hề ảnh hưởng đến cô, mà ngược lại còn được thăng chức, trở thành quản lý của bộ phận dịch vụ thương hiệu nghệ sĩ và ngành điện ảnh, lệ thuộc vào nhánh dưới trướng giám đốc Trịnh.

Cô không ngoài ý muốn gì mấy đối với chuyện thăng chức...

Nhân viên có năng lực ở lại, các cấp trên của Tinh Quang Vị Lai ít nhiều gì cũng giao cho trọng trách.

Lúc Từ Thắng Nam xử lý công việc xong đang định hơi nghỉ ngơi một lát thì nhận được một cuộc điện thoại.

Là của Trương Thắng.

Nhìn tưởng chừng như chỉ là một cuộc gọi bình thường nhưng Từ Thắng Nam luôn cảm thấy Trương Thắng luôn che giấu gì đó trong điện thoại.

Thậm chí ngay cả Từ Thắng Nam cũng không rõ bản thân có bị kéo vào trong cái lưới ấy hay không.

Sau khi hắn cúp điện thoại, Từ Thắng Nam nhìn chăm chú điện thoại hồi lâu.

Hơn nữa, mơ hồ rằng tấm lưới ấy giống như ngày càng lớn.

Trương Thắng ở đầu dây bên kia 'Ồ' một tiếng dường như hiểu rõ gì đó.

Lăn lộn nhiều năm như vậy trong làng giải trí, lần đầu tiên Từ Thắng Nam cho ra kết luận như thế ở trong lòng!...

Trương Thắng ở đầu dây bên kia không nói rõ ý đồ gọi đến, chỉ hỏi một vài nội dung liên quan đến giải Kim Mã.

Người như vậy, hợp tác được nhưng cũng phải cảnh giác!

Rồi Trương Thắng cúp điện thoại.

Từ Thắng Nam không rõ Trương Thắng muốn làm gì, đành phải giải thích giải Kim Mã của năm nay ra sao cho Trương Thắng nghe...

Có vẻ hắn lại đang giăng lưới...

"Chị thấy sao?"

Cô tự nhận bản thân là người thông minh, cũng biết ít chuyện Trương Thắng làm, nhưng cú điện thoại này của Trương Thắng khiến cố không thể nào lý giải.

"Tôi cảm thấy đây là âm mưu, âm mưu cũng sẽ có ngày bị vạch trần..."

Bằng không thì...

"Chúng ta thật sự phải làm vậy ư?"

Trong văn phòng, ở đối diện, Trần Mộng Đình nhìn website tiếng Anh, vẻ mặt muốn nói lại thôi...

Cách một quãng thời gian, tin tức mặt trí về Tinh Quang Vị Lai sẽ ít đi nhiều hơn.

Người nước ngoại ngậm tẩu thuốc tên là 'Lacey', đến từ Brazil giống Tom, thậm chí còn là một tên thợ mộc ở xóm nghèo...

"..."

Chuyện này hơi đi ngược với dự tính ban đầu của cô.

"Sau khi vạch trần rồi thì sao?"

Trần Mộng Đình nói ra câu này rất chân thành.

"Sau khi bị vạch trần, chúng ta sẽ không còn đường sống, danh dự của chúng ta sẽ vĩnh viễn biến mất!"

Cô nhìn Trương Thắng:

Sau khi Trương Thắng nói chuyện điện thoại với Từ Thắng Nam rồi lại liếc nhìn qua báo chí trên internet.

Tấm ảnh ngậm tẩu thuốc này bị thành viên trong bộ nhiếp ảnh của phòng làm việc NC chụp đi chụp lại không dưới trăm lần mới chọn ra được một tấm hài lòng để đăng lên trang web tuyên truyền.

Sau khi càng hiểu rõ hơn một vài sự thật, Trần Mộng Đình lại càng thấy khó chịu hơn.

Cô cảm thấy bọn họ đang lừa gạt!

Xem ra chuyện Tinh Quang Vị Lai chỉnh đốn người trong công ty đã bắt đầu dẫn dắt ra bên ngoài dư luận.

Mặc dù bọn họ đều ký giấy bảo mật nhưng khi Trần Mộng Đình nhìn thấy trên trang web một người ngoại quốc mang giày Tây, ngậm tẩu thuốc, bên dưới còn có một dãy giới thiệu như là 'Ban giám khảo điện ảnh Nam Mĩ', 'Khách quý đặc biệt của Liên hoan Phim Orcas', 'Nhà đầu tư Liên hoan Phim Quốc tế' thì cô liền cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Tuy địa chỉ IP là ở nước ngoài nhưng Trần Mộng Đình biết, tất cả những thử bên trong đều là mấy bạn học trong phòng làm việc NC làm ra.

Tên của website phiên dịch ra là .

"Không, không ai sẽ vạch trần!"

"Trên thế giới này, không thể nào có bức tường không bị gió thổi qua được." – Trần Mộng Đình nhìn Trương Thắng tự tin, cuối cùng phản bác một câu.

Cô biết Trương Thắng rất giỏi!

Cô biết thành tựu trong tương lai của Trương Thắng chắc chắn rất khủng khiếp.

Cô biết nếu đi theo Trương Thắng thì tương lai cô cũng không quá thấp...

Nhưng...

Trong lòng vẫn không bước qua được ranh giới ấy.

Cô phản bác không làm Trương Thắng tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm nhìn cô:

"Cho dù bị lộ thì cũng không bị ảnh hưởng!"

"Vậy nếu như nó bị ảnh hưởng, mà còn rất lớn thì sao? Trương Thắng, cậu có tự hỏi rằng làm vậy rất có thể sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn tới học viện của chúng ta?"

"Sức ảnh hưởng lớn càng tốt hơn với chúng ta, đây là một kiểu tuyên truyền..." – Giọng Trương Thắng vẫn bình tĩnh như cũ.

"Tuyên truyền cái gì?"

"Đàn chị, chị nhớ cho kỹ, chúng ta không phải là lừa gạt, chúng ta là làm thật, chúng ta đang dựng nên sân khấu, em nhớ lúc trước đã nói với chị rồi! Mỗi một công đoạn đều là dàn giáo cho sân khấu... Tới bây giờ em chưa từng lừa gạt ai!"

"Trương Thắng, tôi..."

"Ở thế giới này, ngươi lừa ta gạt còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của chị, nhất là ngành giải trí, nếu chỉ có bấy nhiêu mà chị cũng đã thấy lòng không qua được thì như vậy rất khó để vượt giai cấp! Đàn chị, chị đọc báo chưa? Chị có thấy báo trên làng giải trí chỉ có một câu miêu tả vô cùng đơn giản rằng 'Tinh Quang Vị Lai không có một bộ điện ảnh nào lọt vào danh sách giải Kim Mã... ', nó hời hợt tựa như một bài báo mỉa mai bình thường vậy... Nhưng chị có biết đằng sau cái tin ấy che giấu điều gì không?"

"Che giấu gì chứ?"

"Vô số thú hoang đang cấu xé Tinh Quang Vị Lai, bọn họ nuốt thịt của nó, uống máu nó, đến cả xương cốt cũng hút sạch chất lỏng bên trong rồi làm thành cái ghế!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận