Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 301. Giao dịch với cậu

Chỉ là mơ màng nhìn đường phố người đến người đi, nghĩ về tương lai của mình.

Không còn nhiều thời gian.

Mọi người đều rời đi.

Cô ấy phải lấy được vài thứ vì bản thân.

Chỉ là...

Mơ hồ, càng thêm mơ hồ, từng ngã rẽ nơi xa, từng chiếc xe, như là biến thành những điều mà cô ấy mong nhớ...

Không biết đi nơi nào, cũng không biết ngừng ở đâu.

Rời khỏi?

Tài xế vẫy tay với hai người.

Trương Thắng chờ xe bus buổi tối.

Giữa khoảng mơ hồ ấy, cảm thấy đầu óc nóng lên sẽ mở miệng, rồi lại sợ nói nhầm.

Nhìn theo hướng tài xế rời đi, Lâm Hạ liếc nhìn Trương Thắng.

Nhưng...

Tình hình hiện tại dường như không ổn lắm.

Nếu chỉ rời đi đơn giản như vậy, thì tại sao cô lại phải chờ lâu đến thế?

Tại thời điểm này, hắn vẫn đang thuộc quần thể bị hạn chế tiêu phí cao.

Không biết giành lấy như thế nào.

Giành lấy!

Ban đầu Lâm Hạ định rời đi, nhưng thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Trương Phán Phán thì cuối cùng lại do dự không lên.

Cảm giác chờ đợi khiến người ta không hiểu sao lại có chút hoảng loạn, có chút lo lắng, khó thở.

Xe đến.

Xa xa, lóe lên ánh đèn xe bus.

Đi taxi có hạn chế, Lâm Hạ lại không tiện gọi xe dùm hắn, dù sao không cùng đường, hơn nữa...

Gió chiều ngày càng lạnh.

"Hửm?"

Lâm Hạ không lên tiếng, chỉ nhìn Trương Phán Phán.

Cô nghĩ đến 'Trong số những người mà tôi quen biết, cậu có thể xếp thứ 500' khiến cô vô cùng tức giận, thậm chí nghiến răng nghiến lợi ấy!

Xe bus ngày càng gần.

Nụ cười của hắn rất chân thành, đồng thời cũng cực kỳ có sức hút.

"Xe đến rồi, bạn học Lâm, bạn học Trương, hai người cùng ngồi xe bus với tôi hay là..."

Nụ cười của hắn thật sự khiến người ta rất dễ chịu, giống như một cơn gió, thổi lên má cô, khiến cho con tim vốn bất an bối rối của cô lập tức cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Dưới ánh đèn.

Trương Phán Phán rất ít thấy nụ cười như vậy.

Sau đó, xe đến bên cạnh, cửa xe mở ra.

Hồi tưởng lại biểu lộ ngày đó khi nói câu này của Trương Thắng cùng với bộ dáng trước mắt.

Đột nhiên cô cảm thấy hoang đường, có lẽ hắn nói thật?

Vốn Trương Thắng định đi đến xe bus, nghe được câu này thì thoáng dừng chân một chút rồi quay đầu.

"Trương Thắng..." – Cuối cùng Trương Phán Phán cũng lên tiếng.

Nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy hôm nay, cùng với từng câu nói mà cô đã nói với Trương Thắng ở thật lâu trước kia trong phòng ăn.

Trương Phán Phán nhớ đến A K và ông chủ Trần Cảnh của 'Nhà hàng Bàn Tiểu An'...

"Tôi... có vốn để giao dịch với cậu không?"

Sau đó...

"Không có."

Trương Thắng mỉm cười lắc đầu rồi tiếp tục xoay người lên xe buýt.

"Vậy tôi phải làm sao?!" – Trương Phán Phán cắn môi.

Cửa xe bus dần đống lại, Trương Phán Phán run rẩy trong lòng, nhưng vẫn nhìn Trương Thắng.

Cô lớn tiếng hỏi một câu.

Nhưng...

Trương Thắng cũng không trả lời cô.

Cô đứng đấy lẻ loi.

Sau đó...

Cô thấy Trương Phán Phán vẫn đứng ngơ ngác bên đường.

Nhìn qua gương chiếu hậu.

Lâm Hạ không chờ nữa mà xoay người lên xe rời đi.

Đứng một mình ở lối vào quảng trường.

"Được!"

Lâm Hạ thở dài, nghiêm túc nhìn cô:

"Khi cậu gặp Trương Thắng, Trương Thắng cũng không có bất kỳ vốn liếng nào, thậm chí tình cảnh càng khó khăn, nhưng tại sao hiện tại hắn lại có?"

Lâm Hạ nói một câu thấm thía.

Trương Phán Phán sửng sốt.

Sau đó cúi đầu:

"Tôi nên làm gì đây?"

"Phán Phán, hôm nay Trương Thắng có thể gặp cậu, có nghĩa là vẫn luôn cho cậu một cơ hội... Nhưng đi đường như thế nào và nắm bắt cơ hội ra sao thì còn phải xem chính cậu, tôi không biết nhiều về làng giải trí, nhưng tôi biết rằng rất nhiều thứ trên thế giới này khó có thể đạt được trong một sớm một chiều, A K chịu khổ nhiều năm như vậy mới chờ đến một Trương Thắng trong hàng ngàn vạn người..." – Lâm Hạ gọi xe đến rồi lên xe: "Lên xe không?"

Trương Phán Phán lắc đầu.

"Thôi tôi đi trước, cậu chú ý an toàn, lên xe rồi nhớ gửi biển số xe và địa chỉ cho tôi..."

Cô đột ngột quay đầu lại, nhìn Lâm Hạ đang vẫy một chiếc xe khác.

"Hả?"

"Không có vốn... thì tích lũy vốn, chỉ là cần có thời gian tích lũy..."

Thậm chí là tuyệt vọng.

"Tôi phải làm sao đây chứ..." – Cô trở nên mất hồn mất vía.

Nhìn theo hướng xe bus đi xa.

Cuối cùng không thấy được nữa. ...

Mười giờ tối.

Hứa Bác Văn đứng ở cổng trường của Yến Thạch Hóa, vùa quan sát người đến người đi vừa cầm sổ ghi chép những thứ nhớ kỹ.

Lúc đầu không dám hỏi...

Cảm thấy xấu hổ, nhất là ảnh mắt bất thường, thậm chí là cảnh giác khiến Hứa Bác Văn rất khó chịu.

Nhưng nếu một người không còn gì trong tay mà ngay cả chút mặt mũi cũng không chịu buông bỏ thì đến cuối cùng sẽ chẳng làm nên trò trống gì.

Nên là...

Cố gắng đi lên hỏi từng người.

Hỏi nhiều cũng thành quen.

Trên đời này rất khó có chuyện làm một lần là xong.

Hứa Bác Văn ghi chép lại điện thoại, quần áo, cùng chút sở thích nghề nghiệp của học sinh và người qua đường.

Hỏi xong, về văn phòng, ngâm cứu nửa tiếng đồng hồ mới ghi ra được bảng đúc kết hơn trăm chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận