Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 352. Rượu quá tam tuần, thái quá ngũ vị.

Bây giờ mình vốn rất trẻ mà...

Cao Phi thấy vẻ mặt của Lâm Hạ như vậy, không nói gì nữa, tiếp tục mời rượu những người khác.

Rượu nhanh chóng được mời đến Trương Thắng.

Trương Thắng cũng cầm nước trái cây.

"Kìa, Trương Thắng, cậu làm vậy là không phải rồi, tôi mời cậu bằng rượu sao cậu lại cầm nước trái cây chứ?"

"Lát nữa còn có chút chuyện, không thể uống rượu..." – Trương Thắng cười gật đầu với Cao Phi.

"Không được! Vậy là không được, chúng ta khó được tụ với nhau một lần, tình nghĩa bạn bè nằm ngay trong ly rượu này, chúng ta ai cũng uống chỉ có cậu uống nước trái cây, chẳng phải là đang nói không có tình nghĩa à!"

"Ha ha, cậu nói đúng..." – Nhìn dáng vẻ của Cao Phi, Trương Thắng cũng bật cười, sau đó đổi một ly rượu.

Nhưng trong trường hợp nhỏ thì cũng là đủ rồi.

Chỉ những người cùng bàn uống ba phiên (mỗi người uống ba chén), sau đó món ăn cũng đủ năm vị. Đây ý chỉ bữa tiệc đã đến hồi kết thúc.

Hơi dính chút thói xấu của người trưởng thành, cũng hơi dính chút vẻ hào phóng trên bàn rượu.

(1)

"Được..."

Cao Phi nhìn về phía Lâm Hạ.

Sau một ly rượu, Cao Phi vỗ vỗ vai Trương Thắng:

Chỉ những người cùng bàn uống ba phiên (mỗi người uống ba chén), sau đó món ăn cũng đủ năm vị. Đây ý chỉ bữa tiệc đã đến hồi kết thúc.

Cao Phi không tính là dạng khiến người ta chán ghét.

"Không nhìn ra, bình thường cậu im lìm chẳng nói câu nào, tửu lượng không tồi đấy chứ, ha ha, hôm nay uống thoải mái đi... muốn uống cái gì thì uống, tôi đãi..."

Rượu quá tam tuần, thái quá ngũ vị (1) .

Anh ấy thấy hơi tự ti.

Loại chuyện này đối với Trương Thắng mà nói thì rất ngây thơ và ấu trĩ.

Nhưng sau đó lại mượn rượu bổ sung dũng khí.

Mọi người tương đối hào hứng.

Lâm Hạ điềm đạm yên tĩnh ngồi đó, trông hấp dẫn biết bao.

Giữa những tiếng của mọi người, tay anh cầm bó hoa hồng, chậm rãi đi đến, đôi mắt thâm tình chân thành nhìn Lâm Hạ.

Qua vài phút...

"Lâm Hạ, tôi..."

Người bên cạnh đã hiểu, gật đầu rồi rời đi.

Sau khi nhìn vào, vô thức cuối đầu, yên lặng rời khỏi phòng ăn đi nghe điện thoại.

Anh ấy liếc mắt nhìn người bên cạnh...

Vài cô nàng phấn khích hét lên.

Mọi người đều bị thu hút bởi màn tỏ tình của Cao Phi.

Không ai để ý đến hắn.

Lát sau, Cao Phi cũng quay người đi.

Cao Phi chậm rãi nói ra những lời thổ lộ đầy thâm tình.

Nghe rất là sởn da gà!

Trương Thắng vốn định xem 'drama tỏ tình' này, nhưng điện thoại lại rung lên một chút.

Anh ấy đi tới.

"Thật sự, tôi đã nhịn rất lâu, mặc dù tôi biết có vài thứ dù nói ra cũng sẽ chỉ giống với kết quả lúc trước, nhưng tôi vẫn muốn thử lần nữa..."

"Thật ra, có một câu mà tôi đã giữ trong lòng từ lâu rồi!"

"Lâm Hạ!"

Nhưng...

Sắc mặt Lâm Hạ thay đổi.

Sau đó đứng dậy:

"Xin lỗi, các cậu ăn trước đi... Cao Phi, xin lỗi, tôi không thích cậu! Thật đấy, đừng làm những chuyện này nữa, trước kia tôi từ chối không đủ kiên định, nhưng bây giờ... Tóm lại, cậu đừng nên như vậy, không tốt lắm, nếu cứ tiếp tục thì sau này đến bạn cùng lớp cũng khó mà làm..."

Giọng của cô cũng không có bất kỳ kinh ngạc hay vui mừng nào, ngược lại rất nghiêm túc.

Thậm chí...

Cao Phi nghe ra giọng Lâm Hạ hơi không thích hợp.

Mơ hồ...

Hình như có chút chán ghét?

"..."

"Được rồi, Trương Thắng, có chuyện cũng đừng cậy mạnh, tôi biết cậu lợi hại nhưng ở nông thôn có nhiều người không cãi lý, kiểu này, tôi gọi điện cho đồn công an bản địa cậu vậy..."

"Không cần, nếu gặp phải vấn đề thì tôi lại gọi điện hỏi ý cô sau."

"Vừa hay ngày mai tôi được nghỉ, hay là tôi đến giải quyết cùng cậu..."

"Vâng, tôi định ngày mai sẽ giải quyết chuyện này..."

"Trương Thắng, cậu đang ở quê à?"

Hình như có chút vội vã.

Cao Phi trơ mắt nhìn Lâm Hạ bước ra ngoài mà không quan tâm đến mặt mũi của mình, chẳng giữ chút đường sống nào...

Anh ấy sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên kết thúc như thế nào.

"Ừm, các cậu ăn trước đi, tôi cũng đi ra ngoài chút..."

Sau một khắc cứng đờ, Trương Phán Phán cũng đứng dậy.

Cũng theo rời khỏi phòng ăn. ...

"Cảnh sát Diệp, tôi muốn lấy căn nhà lại, sang tên qua, thật sự không có vấn đề chứ?"

"Ừm, không sao, đó là căn nhà cậu được thừa kế, mặc dù vụ kiện có chút phiền phức, nhưng từ góc độ pháp lý thì cậu vẫn có thể lấy lại được..."

"Ồ, vậy là tốt rồi, cảm ơn cảnh sát Diệp."

Cô lộ vẻ áy náy, sau khi nói xong liền cúi đầu đi.

Lâm Hạ không cho Cao Phi bất kỳ cơ hội nào để nói.

"Các bạn học, mọi người cứ ăn trước đi, tôi đã trả tiền rồi, tôi còn có chút chuyện đi ra ngoài trước..."

Nhưng...

Muốn nói gì đó để cứu vãn cục diện xấu hổ này.

"Cái đó..." – Cao Phi há to miệng.

Trương Thắng ở nhà vệ sinh nói chuyện điện thoại.

Sau khi nói xong, lặng yên nhắm mắt lại.

Ngay khi Trương Thắng đang suy nghĩ muốn làm như nào thì...

Hắn nhìn thấy Lâm Hạ đi ra.

Lâm Hạ có vẻ hơi xấu hổ, như thể tình cờ đi ngang qua.

Trương Thắng mỉm cười với Lâm Hạ.

Định quay lại phòng ăn.

Nhưng ngay lúc này...

"Trương Thắng..."

"Hả?"

"Cao Phi... ừm, tôi không thích cậu ấy..."

"Ờ?"

Trương Thắng nhìn Lâm Hạ nói mấy lời này xong liền cúi đầu mặt đỏ bừng đi vào nhà vệ sinh.

Trương Thắng ngồi xuống, tiệc chấm dứt.

Hắn vẫn luôn ngồi trong góc, quan sát từng bạn học...

Thông tin người tài cần phải dự trữ trước.

Mặc dù những người trẻ tuổi này còn rất non nớt.

Nhưng...

Bất cứ khi nào, bất kể quần thể nào, sẽ luôn có một vài người tài hữu ích có thể khai quật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận