Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 791: Vì sao chỉ có năm mươi ngàn?

Nửa năm trước...

Chút mánh lới này vẫn còn rất dọa người.

Rất nhiều công ty vui tươi hớn hở ký hiệp ước hợp tác với hắn.

Nhưng nửa năm sau...

Rất nhiều nhãn hiệu vẫn như cũ vui tươi hớn hở gặp hắn, nhưng lại nói muốn cân nhắc lại một chút.

Một lời cân nhắc như thế liền cân nhắc mất nửa năm...

Sau đó...

Cũng không nhận được bất kỳ tin tức gì khác.

Tom nghe người đại diện không ngừng nói một hệ liệt lời nói.

Hắn cảm thấy người đại diện của mình dường như đã thay đổi.

"..."

Hắn có chút phẫn nộ!

"Vì sao chỉ còn có năm mươi ngàn?"

"Anh Tom, tôi đã cực kỳ cố gắng rồi, mỗi ngày tôi đều tại tham gia đủ loại hoạt động, có những hoạt động thậm chí còn phải tự mình bỏ tiền ra, mà anh, anh thì làm gì chứ? Trong mắt nhiều nhãn hiệu, anh vĩnh viễn đều đến trễ, nhãn hiệu mời rượu anh, anh cho tới bây giờ một ngụm cũng không uống, thậm chí còn bởi vì một lần quảng cáo bị trì hoãn mà nổi trận lôi đình... Anh ngạo mạn giống như một cây đinh vậy, cây đinh này hung hăng đâm vào trong lòng nhãn hiệu, hợp tác qua một lần, lần sau bọn họ sao có thể còn hợp tác với anh lần thứ hai nữa?"

"Tôi còn bao nhiêu tiền?"

Chẳng những trở nên chanh chua, mặt mũi cũng bắt đầu dữ tợn, đồng thời còn tản ra một cỗ hương vị làm cho hắn chán ghét.

"Mấy món quần áo phụ kiện của anh đều là thương hiệu xa xỉ, mỗi một kiện đều tốn mấy chục vạn, đồng hồ Rolex của anh có giá bốn trăm ngàn, còn giày..."

"Chỉ có năm mươi ngàn!"

Tom hơi đen mặt, còn có chút tức giận, hắn tựa hồ nghe được trong lời nói của người đại diện có ý trào phúng.

Trong khoảng thời gian này, hợp tác giữa hắn và Tom phi thường không thoải mái...

'Khách sạn năm sao Hoành Thịnh'

Tom ngạo mạn, ngạo mạn từ trong xương tủy!

"Vì sao không nhận được quảng cáo?"

Sắc mặt người đại diện quả thực dữ tợn, hắn nhìn chằm chằm Tom, lời nói này cơ hồ là từ trong miệng hắn hét ra đến!

"Trần Chí Phúc, tôi nói cho cậu biết, lúc trước nếu như không có tôi, cậu chẳng là cái gì cả!"

"Đồ thần kinh!"

"Ầm!"

Vì tiền, hắn vẫn luôn chịu đựng, nhưng nhẫn nhịn đến ngày hôm nay, hắn rốt cục không nhịn được nữa!

Được lắm!

Đồng thời, chuyện ăn cơm cho tới bây giờ đều chỉ ăn một miếng, hơn nữa, mỗi ngày còn dị thường bắt bẻ đối với đồ ăn, hơi có chút không vừa ý, Tom liền nổi giận, có một lần thế mà còn hung hăng ném hộp cơm ra ngoài đường lớn, phẫn nộ đến mức mắng hắn giống như một con chó đê tiện!

Nhưng sau khi các loại phẫn nộ kết thúc, Tom mới bình tĩnh lại.

Phẫn nộ, khiến cho người ta khó mà giữ được lý trí.

Đi đi, đi đi, cứ đi hết đi, không có nhóm các người tôi chẳng lẽ còn không sống nổi trên thế giới này nữa sao?

"Tôi hỏi anh, vì sao không nhận quảng cáo cho tôi mà không phải là để anh bắt bẻ chút chuyện này với tôi, nói cho tôi biết, vì sao anh không nhận được quảng cáo!"

"..."

Tom nhìn người đại diện đột nhiên nổi giận, sau đó hung hăng đóng cửa lại.

Ngực Tom không ngừng chập trùng, cần cổ nổ lên gân xanh, nghiến răng vang lên ken két.

Người đại diện hung dữ nhìn chằm chằm Tom một lát, sau đó bỗng nhiên tháo tấm thẻ "Người đại diện của Tom" trên người xuống, hung hăng nện xuống đất.

"Tiền lương cứ giữ mua tiền giấy cho cậu đi, cho cậu sang năm viếng mồ mả mà dùng!"

"Anh vẫn còn tiền lương ở chỗ tôi đấy, đáng chết, Trần Chí Phúc, chỉ cần anh bước ra khỏi cái cửa này, anh nghĩ cũng đừng nghĩ bắt tôi trả một phân tiền nào!"

"Lúc trước, nếu như cậu không có Trương Thắng, cậu chẳng là cái gì cả, cậu thậm chí ngay cả cái tên Tom này con mẹ nó cũng không xứng có được, lão tử không hầu hạ nổi cậu!"

Có điều, biểu lộ càng phát ra lạnh lùng.

Ngạo mạn?

Hắn cười nhạt!

Quý tộc, người có dòng máu quý tộc chân chính chảy xuôi mới ngạo mạn!

Tôi ngạo mạn, bởi vì tôi cao ngạo, bởi vì trong thân thể tôi chảy xuôi dòng máu cao quý, tôi là người của xã hội thượng lưu...

Trong đầu hắn không ngừng nổi lên một câu nói như vậy, sau đó, hắn dần dần bắt đầu cảm thấy đám người ti tiện kia đương nhiên không hiểu cái gì gọi là quý tộc!

Hắn nằm ở trên giường, nằm đến rạng sáng.

Trong đầu hắn quanh quẩn bóng dáng của từng người đại diện.

Trong thời gian nửa năm, hắn đã đổi ba bốn người đại diện, mỗi một người đại diện đều tức giận rời khỏi hắn như thế.

Hắn cảm thấy, đám người ti tiện này vĩnh viễn cũng không hiểu thế nào là quý tộc!

Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu hắn nghĩ đến Trương Thắng!

Thời điểm nghĩ đến Trương Thắng, trong lòng của hắn sinh ra một chút ảo não và hối hận, hắn ý thức được sau khi mình rời khỏi Trương Thắng, hết thảy đều trở nên không như ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận