Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 356. Cho thuê

Những mâu thuẫn tương tự xảy ra mỗi năm một lần, đôi khi là nước, đôi khi là dê ăn cỏ, đôi khi là do phơi chăn mền...

Như thể chỉ cần chiếm thêm một miếng đất là có thể lên trời vậy.

Trong thôn...

Đương nhiên là có người thuần phác chất phác, nhưng những chuyện lục đục xúi quẩy kia cũng không ít hơn so với chuyện làm việc.

Người ta nói rằng nơi càng nhỏ, dân càng dở.

Có người nói 'rừng thiêng nước độc ra điêu dân'...

Mặc dù hơi quá mức, nhưng lý do là bởi vì người ở nơi nhỏ bé khó tránh khỏi có tầm nhìn hạn hẹp.

Tầm nhìn hạn hẹp, chỉ cho phép họ nhìn chằm chằm vào một mẫu ba phần đất.

Có người trong thôn nhận ra Trương Thắng, nhưng đa phần là chỉ trỏ ở sau lưng, không đi lên chào hỏi.

Lúc nhàn rỗi, chú thường hay đánh mạt chược với đám người ủy ban làng, trong ký ức, trong nhà chú Trương Quế luôn có khói mù lượn lờ, thi thoảng nghe được tiếng chửi thề.

Trương Thắng nhớ rằng trước khi hắn rời đi, chỉ là một nhà trệt có tầng, nhưng lúc trở về hắn lại thấy nhà trệt biến thành nhà lầu nhỏ, bên ngoài còn dán gạch men sứ.

Đến gần nhà chú Trương Quế, Trương Thắng nghe thấy tiếng bài mạt chược.

Nhà của chú Trương Quý nằm ở cực đông của thôn, ở ngã tư đường làng.

Căn nhà cũ là nhà xi măng hai tầng, ngoài tường không được sơn, lộ ra từng khối gạch rất dễ thấy.

Nếu giữ được một mẫu ba phần đất này thì chắc chắn sẽ rất mất mặt ở trong thôn, bị người châm chọc mỉa mai chê cười.

Trương Thắng cũng không bước vào nhà Trương Quế.

Đó là một vị trí đắc địa trong thôn.

Trương Thắng thoát khỏi hồi ức, lần theo ký ức từng bước đi về hướng nhà chú mình.

Kể từ khi cha mẹ bán hàng đa cấp, toàn bộ người trong thôn vừa thấy cả nhà Trương Thắng liền tránh né như ôn thần, hàng xóm bên cạnh thường xuyên đóng cửa sợ cha đi qua vay tiền.

Cửa chính vẫn là cửa gỗ, nhưng qua cửa sổ Trương Thắng phát hiện từng phòng bị cách bên trong.

Ven đường...

Hắn cầm chìa khóa đã chuẩn bị trước để mở cửa, lại nhận ra chìa khóa không mở được.

Mà là nhìn thoáng qua căn nhà cũ bên cạnh.

Đến gần hơn, Trương Thắng còn có thể thấy vết tích giội sơn do bọn đòi nợ đến làm.

Qua cửa sổ, nhìn vào góc, chồng sách lớn mà hắn đặt trước khi đi lúc này đã biến mất không còn.

Nhưng Trương Thắng không chọn làm như vậy.

Bọn họ không nghe vào tai, hoặc là bỏ lên lầu hai?

Trương Thắng nhìn ổ khóa.

Mạt chược.

Ổ khóa đã bị đổi.

Quan hệ với trưởng thôn và bí thư chi bộ thôn rất tốt, một khi cấp trên có dự án sửa đường sửa cầu thì bọn họ đều đến tìm Trương Quế làm.

Trương Quế là một người tương đối có uy vọng ở làng Thanh Hợp.

Đây là sở thích của Trương Quế.

Ổ khóa này vẫn cũ kỹ như trước, Trương Thắng dùng chút thủ đoạn là có thể dễ dàng mở cửa.

Trương Thắng cảm thấy trong lòng đột nhiên có chút hỗn loạn, không còn bình tĩnh như trước, một cảm xúc vốn không thuộc về mình hơi dâng lên trong lòng, dường như cảm thấy một chút buồn bã khi trở về chốn cũ.

Trương Thắng kìm nén cảm xúc này.

Tiếp tục xách sữa đi về phía nhà chú Trương Quế bên cạnh. ...

Căn nhà kế thừa thuộc về hắn dường như đã bị chú Trương Quế cho thuê.

Nhưng có vẻ như...

Trước khi rời khỏi nhà, Trương Thắng liên tục nói với chú Trương Quế Trung rằng những cuốn sách này không thể bán được, hy vọng sẽ giữ được chúng.

Trong ký ức...

Trương Quế chậm chạp dẫn theo một nhóm đàn em chạy đi làm, công việc vừa tốt vừa rẻ...

Dần dà liền bỏ vào một khoản tiền.

Số tiền này khiến cuộc sống của gia đình Trương Quế trôi qua rất suôn sẻ.

Sau khi xây nhà thì nghĩ đến mua xe...

9 giờ.

Trương Quế ngậm điếu thuốc trong miệng, sau khi dùng mạt chược đại sát tứ phương, ông ta vui vẻ xoay người đi vào toilet.

Lúc mở cửa...

Ông ta thấy được một người quen thuộc lộ ra nụ cười đứng trước mặt ông.

"Chú!"

Sau khi thấy là ai, ông ta sững sờ rồi vô thức cau mày:

"Sao cháu lại về rồi? Không phải chú đã nói trong năm năm này đừng nên quay về sao?"

Ông ta liếc trái liếc phải, lông mày càng nhăn sâu hơn, nhìn sữa bò trên tay Trương Thắng, thở ra một hơi:

"Giờ cháu mau đi đi... nhân lúc bọn đòi nợ còn chưa tới... bằng không bọn chúng lại đánh gãy chân cháu... mấy ngày nay bọn chúng đến đòi nợ, chú còn giúp cháu đỡ..."

Trương Thắng cũng không nhìn ai đang chơi mạt chược bên trong.

"Chú, những tên đòi nợ đó có quan hệ tốt với chú nhỉ, còn đánh mạt chược cùng? Trong khoảng thời gian này chú kinh doanh không tồi ha!"

Trong ký ức, cũng có những kẻ đòi nợ...

Đến mỗi ngày.

Có đá cửa, có tạt sơn, có nửa đêm chửi thề...

Quãng thời gian đó...

Cuối tuần Trương Thắng không dám về nhà, chỉ có thể trốn ở ký túc xá trong trường.

Khi rời khỏi Yến Kinh...

Trương Thắng của lúc trước từng nhìn qua những kẻ đòi nợ mà Trương Quế chặn lại, bọn chúng tuyên bố muốn đánh gãy chân hắn, nhìn qua rất hung dữ.

Đối với một đứa trẻ mười tám tuổi, cảnh tượng đó quả thật là một cơn ác mộng ám ảnh.

Nhưng bây giờ Trương Thắng lại cảm thấy những người đó thật là biểu diễn quá vụng về.

Từ đầu tới đuôi hắn vẫn bình tĩnh.

Trương Thắng nhìn Trương Quế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận