Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 357. Có ý gì?

Hắn chỉ nghe thấy âm thanh.

Hắn cười nói.

"Cháu nói gì đấy, cái gì mà đánh mạt chược với chú!" –Trương Quế nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức tối đi:

"Trương Thắng, cháu mau chạy đi, nói thiệt, chờ tới lúc bọn húng đến là chú khuyên không nổi..."

Trương Quế nhìn Trương Thắng, làm bộ đẩy Trương Thắng ra ngoài.

Trương Thắng không lui mà đặt sữa xuống đất.

"Cháu từ xa đến, cũng nên uống chén trà chứ ạ? Chú, lốc sữa bò này cho chú..."

"Giờ này cháu còn uống trà gì nữa? Có tâm tư mà uống trà à! Cháu biết không? Mấy hôm trước thằng Cường Tử kế bên nó thiếu chút tiền, vay nợ, bị bọn đòi nợ tới cửa đánh đến nỗi bây giờ còn nằm trong bệnh viện..."

Trương Quế vốn giữ bộ dáng trưởng bối nói vài câu.

Lúc này...

"Lúc trước khi sang tên nhà lại cho chú, chú nói... khi nào cháu cũng có thể lấy, bây giờ, cháu định về ở hai hôm..."

Ông ta mở to hai mắt!

Trương Thắng lại dường như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Quế.

Ba năm trước.

"Chú. . nhà cháu bị chú cho thuê rồi?"

Buồng trong nhà Trương Quế có vài người đi ra...

"Cháu có ý gì!" – Trương Quế nghe lời Trương Thắng, nhìn dáng vẻ của Trương Thắng, ông ta đột nhiên nổi giận.

Trương Quế vẫn đang uy hiếp Trương Thắng đủ kiểu.

Nhưng khi Trương Thắng nói lời này, Trương Quế lập tức xù lông!

Đêm đó.

"Cháu điên à! Cháu không biết tình hình hiện giờ của mình ư, cháu còn về đây ở, là đang chê đường chú chưa loạn đủ?"

Cửa bị đá văng.

Trương Thắng nhìn chằm chằm họ, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.

Trương Thắng tiền thân về nhà một đêm.

Nhưng không có tác dụng gì.

Cha xông lên ngăn cản, bị đá một chân lăn dưới bếp.

Có lẽ là do mắng quá khó nghe hoặc là đoạn ký ức ấy không tính là tốt cho nên tiền thân không muốn nhớ rõ.

Ngay cả bếp lò cũng bị búa đập thủng một lỗ.

Ban đầu tiền thân có thành tích học tập vô cùng tốt, lại bởi vì trận kinh hãi ấy mà không còn tâm tư học hành.

Nồi niu xoong chảo, cái gì có thể đập đều đập.

Nhân sinh của hắn!

Bản thân tiền thân không nói nhiều liền bắt đầu trở nên tự ti, thậm chí còn có khuynh hướng tự bế.

Thành tích từ học sinh đứng đầu dần lùi lùi lùi, thậm chí thành hạng chót, bị lùi đến một góc hẻo lánh...

Mẹ đang khóc...

Hắn chỉ nhớ rõ, người cầm đầu là một tên bặm trợn mặt dữ tợn, khóe miệng có một vết đao chém rất sâu.

Người đàn ông đó, đã từng lăn lộn trong xã hội, em trai ông ta là bạn tiểu học với Trương Thắng, trước nay luôn hoành hành ngang ngược, sau này không đi học mà đi lăn lộn với anh nó.

Hắn chỉ nhớ rõ, hôm đó, cha ở đằng trước Trương Thắng mất hết mặt mũi.

Trương Thắng bừng tỉnh, nhìn cha mình đã ngã xuống đất, Trương Thắng rống giận vọt tới.

Nhưng cụ thể là gì...

Hắn nghe được tiếng cười chọc tức cũng những lời lẽ nhục mạ thô tục.

Hắn bị đè trên đất.

Bị hủy... ...

"Ông Trương, bà mẹ nó, có chuyện gì à, ông ngã xuống hố phân?"

"Thần kinh! Nhanh lên!"

"..."

Ngoài phòng.

Mặt trời tươi sáng.

Trương Thắng nhìn tên bặm trợn mặt mày dữ tợn, có vẻ trông rất hung dữ trước mặt này.

Một số ký ức trào dâng trong tâm trí hắn.

Trí nhớ!

Vô hình...

Mấy tên đàn em nhìn thấy Trương Thắng thì sững sờ, sau đó xắn tay áo, ánh mắt hung ác nhìn Trương Thắng.

Tất cả những người chơi mạt chược trong phòng đều bước ra.

Nghe động tĩnh.

"Cháu còn ngây ra làm gì, đi mau! Đi càng xa càng tốt! Đi Yến Kinh đừng trở về!"

Nhìn thấy cảnh này, Trương Quế vội vàng quay đầu lại, giả vờ nháy mắt với Trương Thắng:

"Nhóc con, tao tìm mày lâu lắm rồi đấy, ngon, mày về là ngon! Hôm nay tao phải tính toán lợi tức cho mày mới được!"

Lời của mặt sẹo mang vẻ tàn nhẫn, nhất là lúc híp mắt, trong khóe mắt lộ ra khí thế hung ác.

Rất là dọa người...

Khi còn bé...

Có không ít lời đồn về Hoa Tử mặt sẹo.

Ông ta chặt tay người...

Ông ta đánh gãy chân người...

Ông ta đánh người tàn phế...

Thậm chí còn giết người!

Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Trương Quế, ông ta lập tức hiểu ra điều gì đó, siết chặt nắm đấm, hung ác nhìn chằm chằm Trương Thắng:

Ban đầu tên mặt sẹo ngơ ngác!

"Hoa Tử, đừng bốc đồng, cháu tôi chỉ đến xem chút, không sao hết... tiền nó thiếu các chú để tôi bù trước..."

Trương Quế dường như bị vạch trần gì đó vậy, nhưng sau đó vội vàng chặn lại tên bặm trợn mặt sẹo kia, quay đầu không cho Trương Thắng nhìn thấy vẻ mặt ông:

Hắn liếc nhìn Trương Quế.

Không thể nào quên, khiến Trương Thắng, người luôn rất bình tĩnh bị ảnh hưởng, à sau đó hắn thực sự bắt đầu trở nên hơi tức giận.

Trương Thắng cảm nhận được một cỗ áp lực lớn đập vào mặt mình.

Nhưng Trương Thắng không đi.

Chiêu trò cũ rích, lừa mấy đứa nhóc học sinh cấp 2 bình thường còn được, nhưng lừa Trương Thắng...

Hình như hơi kém chút.

Trương Thắng nhìn biểu diễn vụng về của Trương Quế.

Nhìn Trương Quế mạnh mẽ ngăn cản mặt sẹo Hoa Tử, Hoa Tử không ngừng muốn lao về phía hắn.

Trương Quế nói đủ lời ngon tiếng ngọt.

Cùng kiểu như là 'Món nợ này không liên quan gì tới nó' 'Bây giờ nó còn chưa có tiền' 'Cho nó một cơ hội' 'Đừng dọa nó' 'Có chuyện gì thì nói trước đã'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận