Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 117. Có Chuyện Gì Vậy

Chương 117. Có Chuyện Gì Vậy

Trương Thắng nói được một nửa, Thang Vũ lập tức cắt ngang lời Trương Thắng, sắc mặt trở nên không kiên nhẫn.

Từ sau khi biết Trương Thắng chính là sinh viên, tâm tình anh ta đặc biệt áp lực. Loại cảm xúc này đã kéo dài hơn nửa ngày, thấy nụ cười của Trương Thắng, dáng vẻ như sắp nói lời vô nghĩa, Thang Vũ không khỏi buồn bực hơn.

"Thầy Thang, em cân nhắc nếu thầy đã tới đây giảng dạy, như vậy em cảm thấy thầy nên cân nhắc kế hoạch bước tiếp theo..."

Trương Thắng thu hồi nụ cười, biểu cảm bắt đầu trở nên hết sức nghiêm túc.

"Bạn học, cậu là sinh viên, sinh viên quan trọng nhất là học thức, đừng nghĩ những thứ khác nữa."

Thang Vũ thở ra một hơi thật sâu.

"Dư âm của cuộc khủng hoảng tài chính vẫn còn, suy thoái kinh tế, doanh nghiệp thắt lưng buộc bụng, sinh viên tốt nghiệp trường đại học hạng hai như chúng em tìm việc làm ở Yến Kinh đã trở nên khó khăn hơn... Có nhiều khi chúng em nghiêm túc học hỏi kiến thức nhưng trong xã hội vốn dĩ không có đất dụng võ, chúng em phải chuyển sang làm công việc khác..."

Trương Thắng giống như biến thành một người khác. Không hiểu sao, ưu thế thân phận giáo viên của Thang Vũ nháy mắt đã biến mất không còn sót lại chút gì.

"Thầy muốn thực sự khởi nghiệp trong ngành năng lượng mới, thầy phải đi đúng từng bước, trước đây thầy vẫn cảm thấy rằng những nhà đầu tư đó không có tầm nhìn, luôn luôn cảm thấy thị trường không được nhưng thầy đã bao giờ nghĩ rằng rất nhiều vấn đề thực sự là do thầy chưa?"

Trong văn phòng.

"..."

"Thầy Thang, thầy nghe em nói trước đã!"

"..."

Trương Thắng không để ý tới Thang Vũ mà tiếp tục nghiêm túc nói về tình hình việc làm bây giờ, cũng như tương lai cạnh tranh thị trường ngày càng nghiêm trọng.

"..."

"..."

"Bạn học, cậu..."

"Trong hoàn cảnh lớn, sự khởi nghiệp của thầy trở nên cực kỳ gian nan, lúc này thầy trở về học viện, thật ra em có giúp thầy viết kế hoạch tương ứng..."

"..."

Thang Vũ còn muốn cắt ngang lời Trương Thắng, lại thấy ánh mắt Trương Thắng đột nhiên thay đổi, Thang Vũ theo bản năng im lặng.

"Tiến sĩ đại học Yến Kinh, thầy rất lợi hại nhưng mà thầy đừng cảm thấy những nhà tư bản kia sẽ nhìn trúng danh tiếng tiến sĩ của thầy, em đã từng gặp người lợi hại hơn thầy, bọn họ chính là những người không hiểu rõ vị trí của mình, sau đó bị cuốn vào trò chơi tài chính này, cuối cùng trắng tay. ."

"Thầy Thang, thầy chỉ biết kỹ thuật, ngoại trừ kỹ thuật ra, thầy có biết đàm phán không?

"Thầy không biết đàm phán, thầy chỉ biết tương lai quốc gia sẽ đầu tư rất nhiều tiền vào năng lượng mới nhưng thầy đã từng nghĩ tới đầu tư một khoản tiền lớn như vậy, số tiền này sẽ là của thầy sao? Thầy có tư cách gì nói đây là của thầy?"

"Thầy Thang, em mặc kệ bây giờ thầy có cảm xúc gì nhưng xin thầy đọc xong phần kế hoạch thứ hai của em, đây là kế hoạch cơ sở thực hành hợp tác với nhà trường, thầy muốn khởi nghiệp, sinh viên muốn có việc làm, trường học cần tỷ lệ việc làm, đây chính là một bản kế hoạch cùng nhau có lợi, về phần có làm hay không chính là chuyện của thầy!

"Những người thực sự có năng lực căn bản không cần tiền!"

Thẩm Tú Quyên từ phòng học đi ra, đi về phía phòng làm việc của bạn học cũ Thang Vũ.

"Thầy nghĩ rằng đó là vấn đề tiền bạc, vậy bây giờ thầy hãy ngẫm lại xem, đó có phải là vấn đề tiền bạc không?"

Nháy mắt cô thấy căng thẳng, theo bản năng muốn đi mở cửa.

"..."

Cô thấy ánh mắt của Trương Thắng.

Cô thấy Trương Thắng đi ra...

Không ngờ gần như cùng một lúc, cánh cửa mở ra.

"..."

Hôm nay là ngày đầu tiên Thang Vũ giảng bài ở Yến Thạch Hóa, thật ra cô rất lo lắng Thang Vũ sẽ nổi giận khi giảng dạy.

Tính tình Thang Vũ chính là như vậy, hơn nữa sinh viên của Yến Thạch Hóa thường tương đối lười biếng, Thang Vũ trong mắt không dung được một hạt cát nhất định sẽ nhìn bọn chúng không vừa mắt.

Khi đến cửa văn phòng, cô đột nhiên nghe thấy một tiếng đập bàn.

"..."

"..."...

"Nếu thầy muốn làm thì hãy đến tìm em, về phần thiết kế sản phẩm và phương hướng như thế nào, em sẽ nói cho thầy biết!"

"..."

Ánh mắt Trương Thắng lạnh như băng, liếc mắt một cái tựa như rơi vào khe băng nhưng ngay sau đó dường như lại biến thành sự dịu dàng và vui vẻ. Hắn cười tủm tỉm chào hỏi mình một tiếng.

Lúc này Thẩm Tú Quyên cũng hoài nghi vừa rồi mình có phải bị ảo giác hay không...

Sau khi Trương Thắng rời đi...

Thang Vũ tức giận đến toàn thân phát run, dường như anh ta bị cái gì đó khiêu khích, sắc mặt đỏ lựng!

Nhưng sau đó...

Khi thấy cô đi vào, dường như anh ta hơi hoảng hốt, đang giấu giếm cái gì đó.

"Có chuyện gì vậy?"

"A, Tú Quyên hả, không sao... Chỉ là tôi cùng sinh viên này giảng bài, nói thế nào sinh viên này cũng không hiểu, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ gặp phải sinh viên ngu ngốc như vậy!

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận