Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 244. Thêm một trăm nữa

Chương 244: Thêm một trăm nữa

Vừa qua 12 giờ đêm...

Rốt cuộc không nhịn được, anh ta gửi tin nhắn GCOU cho Trương Thắng.

"Giám đốc Trương, tôi không làm cái này được, tôi trả tiền cho ngài ha!"

Sau khi gửi tin nhắn, anh ta nằm trên giường, chỉ cần nghĩ tới nội dung của bộ phim là thấy hãi.

Chu Quốc Bình ngẫm nghĩ nửa ngày cũng không hiểu được tại sao lại có thể làm ra bộ phim nhảm nhí như vậy, càng không nghĩ được tại sao phim như này lại được đề danh giải Kim Mã...

Sau đó... càng không ngờ tới nó được công chiếu hai ngày trên rạp chiếu phim luôn cơ!

Hậu đài của tên đạo diễn này chắc phải cứng vô biên!

Anh ta cầm điện thoại, sau khi đọc tin nhắn lập tức chấn động.

"Anh Chu, anh ngủ chưa?"

Anh ngủ hơn một tiếng trong tâm trạng đó.

Sau khi chấn động, điện thiện anh lại vang lên tiếng chuông.

Chỉ cần nhít ra một chút từ kẽ ngón tay thôi cũng đã có thể làm anh ta sống hết đời!

"Giám đốc Trương, đây không phải là vấn đề tiền bạc, thật sự là tôi..."

Càng nghĩ Chu Quốc Bình càng không thể ngủ, càng nghĩ càng thấy ngán ngẩm...

"Còn chưa, giám đốc Trương, cậu..."

Má nó!

Thế giới này chính là không công bằng như vậy đó, anh ta mệt như chó vậy, nhưng có vài người thì vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, sau đó quay đại một bộ phim nào đấy có tiền dự trù hơn chục triệu.

"Một nghìn đồng, sao lại chuyển cho mình 200 đồng?"

"Để tôi nói, cái này nó..."

Ngay lúc đang mơ mơ màng màng, chuông điện thoại vang lên.

"Một nghìn đồng, viết được không? Anh Chu, em biết anh là một người có tài hoa, em rất thưởng thức tài hoa của anh, nhưng có đôi khi ta không thể vùi lấp đi tài hoa của mình, ta phải hiển hiện nó ra..."

"Bốn trăm đồng, anh viết được chứ?"

"Thêm một trăm nữa!"

"Tôi thử xem, nếu viết xong mà cậu hài lòng thì cậu đưa tôi..."

Chu Quốc Bình cảm thấy tim hơi giật chút, sau một lúc lâu, anh ta thở một hơi dài:

"Được!"

Đêm khuya người lặng.

Trong văn phòng của Tinh Quang Vị Lai.

"..."

Mới đầu bọn họ còn cảm thấy giải thưởng này chỉ là lừa đảo, kiểu đường dây lừa đảo kiếm chút tiền rồi chạy.

Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California!

'Trùng giày' Tào Lỵ và 'Nam Cung Nam' Chu Văn Cường đang xét duyệt điện ảnh.

Trương Thắng ở đầu dây bên kia nói vài lời.

Chu Quốc Bình cúp điện thoại, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.

Sau đó lại thở một hơi thật dài nữa, nhìn thẳng vào , cắn răng, cúi đầu xem đi xem lại bộ phim này. ...

Ngày 9 tháng 10.

"Cho tôi một nghìn?"

"Anh Chu, sáng mai được không? Em nhớ sáng mai anh được nghỉ..."

"Deadline là khi nào..."

"Không vấn đề gì, bộ điện ảnh này là đối tượng mà chúng tôi muốn chú tâm bồi dưỡng, nếu được, em hi vọng anh có thể đứng trên góc nhìn của một đạo diễn để trình bày nó..."

Nhưng...

Không ai nghĩ tới, có một ngày Trương Thắng đến nhìn bọn họ, vô cùng hẳn hoi nói rằng họ phải xử lý giải điện ảnh này thật nghiêm túc vào.

Giải thưởng này cũng không so với giải Kim Mã, đẳng cấp của Kim Mã quá thấp, càng không so với giải Kim Tượng của Đài Loan, chẳng có hàm lượng gì...

Bọn họ phải sánh với giải Oscar...

Mấy lời của Trương Thắng nói khiến bọn họ sôi trào nhiệt huyết, qua một lúc họ lại thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Giải Oscar!

Giải Oscar!

Con mẹ cậu...

Bánh vẽ không phải vẽ như thế!

Còn những người xem trọng, bỏ ra mấy nghìn đồng làm bộ phim thì...

Các đạo diễn nổi tiếng đều biết nó chỉ là một giải ao làng chả có tiếng tăm nên không coi ra gì.

Nhưng...

Đúng thật là có rất nhiều người bị mắc câu.

Sau khi tấm thư mời của Giải Kim Tượng Phim Điện ảnh Quốc tế Nam California được phát ra...

Chỉ còn lại đầy sự mờ mịt và đau khổ.

Mẹ ơi!

Đây chính là Tinh Quang Vị Lai đó!

Dù gặp đại biến, nhưng xem xu thế trước mắt thì Tinh Quang Vị Lai còn rất ổn con mẹ nó định luôn!

Tào Lỵ và Chu Văn Cường đều có thẻ ra vào và thẻ công nhân của riêng mình.

Nhờ thẻ công nhân nên họ nhìn thấy rất nhiều minh tinh trên TV, cũng thấy các đạo diễn, người đại diện. Thậm chí Tào Lỵ còn lấy được bản ký tên của vài vị minh tinh...

Đối với một sinh viên năm 4 như bọn họ mà nói thì tất cả mọi thứ như là magic vậy.

Cả đêm hôm qua bọn họ đều kích động đến không kiềm chế được!

Sau một ngày...

Khi Trương Thắng đưa những bộ phim đã từng được gọi là 'phim nhảm nhí' ra cho bọn họ xem rồi làm bọn họ tiến hành đánh giá chúng một cách 'có hệ thống', cảm xúc kích động của họ nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.

Nhưng...

Càng không nghĩ tới Trương Thắng lại có phòng làm việc riêng ở Tinh Quang Vị Lai, tuy không lớn lắm mà chỉ là ở một góc cạnh phòng tạp vụ.

Nằm mơ anh ta cũng không nghĩ tới Trương Thắng lại có mối quan hệ như vậy!

Khi Trương Thắng dắt họ vào Tinh Quang Vị Lai, hai người kích động tới nỗi còn tưởng đang nằm mơ.

Tóm lại, một ngày trước bọn họ bị Trương Thắng dắt tới Tinh Quang Vị Lai...

Tựa hồ Trương Thắng cũng không mấy quan tâm câu hỏi trong lòng và ánh mắt khó tin như nhìn kẻ điên của họ.

Má nó toàn là mấy cái phim tào lao!

Nhưng hết lần này đến lần khác...

Trương Thắng còn kêu bọn họ nghĩ cách thổi phồng những bộ phim nhảm nhí này, mà còn phải thật nghiêm túc, có luận điểm luận cứ rõ ràng, không được bỏ rơi bất kỳ một chi tiết nào có thể khen ngợi.

Bộ phim khác thì bọn họ còn có thể miễn cưỡng thổi phồng, nhưng mà bộ này thì thật sự là có độ khó quá cao.

Như là muốn lấy cái mạng nhỏ của họ vậy.

Cả buổi sáng hôm qua bọn họ đều muốn gục ngã, con mẹ ló thật sự là không có cách nào để hạ bút thành văn được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận