Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 867: Giỡn mặt à?

Cho dù không hay thì mình cũng có thể mắng cho bõ tức mà.

Chu Long cũng nghĩ thế giống như nhiều nhà phê bình phim khác!

Chỉ là...

Khi bước vào phòng triển lãm «Tù Đồ», căn bản là anh không thể chen vào trong được.

Cho dù có cầm chứng chỉ chuyên môn 'Nhà phê bình điện ảnh Hoa Hạ' cũng vô dụng...

Nhân viên công tác nói lượng chịu tải của phòng triểm lãm «Tù Đồ» đã đến giới hạn, không thể để thêm người vào.

Cảm giác này khiến anh thấy rất tệ...

Cuối cùng anh bước ra khỏi phòng triển lãm «Tù Đồ», lúc chiều tối, anh bắt đầu nhàm chán đi dạo trong các phòng triển lãm phim khác.

Đây cũng là phim triển lãm ở 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California'?

Lẽ nào là yêu đương với quỷ à?

Đọc mấy chữ này, anh ngây người!

Độc lạ kiểu này...

Khi thấy tấm biển ấy, anh còn tưởng là mình hoa mắt, dừng lại nhìn kỹ!

Đúng lúc này...

Sau đó...

Chờ chút!

«Bạn Gái Dã Man Sadako Của Tôi»!

Cuối cùng, anh thấy các nhân viên làm việc dựng một biển hiệu.

Giỡn mặt hả!

«Bạn Gái Dã Man Sadako Của Tôi» đang được trình chiếu.

Cái đệt!

Nhưng...

Không đúng, trong danh sách rút gọn của 'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California' không có bộ phim này mà!

Trong đầu anh lập tức nảy ra mấy chữ 'phim nhảm to', nhưng anh vẫn vô thức đi vào trong phòng triển lãm của nó.

Nhưng khi hình ảnh chiếu lên thì Chu Long lại bất giác dừng chân.

Hình như bộ phim này không phải là phim triển lãm mà là phim chiếu thử?

Mục nát, đẫm máu, khô cạn, tù túng, đen tối...

Ngoài nhân viên công tác ra thì căn bản là chẳng có ai!

Ban đầu tiếng tim đập chậm rãi, hình như là một người đang bình tĩnh đi đường trong bóng đêm...

Anh phát hiện phòng chiếu trống rỗng...

Dưới màn ảnh, vẫn là một mảnh tăm tối dày đặc khiến người ngộp thở, nhưng bóng tối lại dấy lên gợn sóng như nước một cách kỳ ảo.

"Thịch, thịch, thịch..."

Nhưng khi ánh đèn màn ảnh hơi đổi đi, một con dao thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm vô tận, BGM tiếng tim đập đột nhiên bắt đầu tăng tốc!

Từ từ!

Mọi tính từ có thể hình dung đều phản ánh lại khu vực này.

BGM mô phỏng tiếng tim đập rất có quy luật...

"Thịch thịch thịch."

Ban đầu Chu Long định rời đi...

Đây là một hoàn cảnh âm trầm bịt kín.

Có vẻ bộ «Bạn Gái Dã Man Sadako Của Tôi» này hơi thú vị?

Ê khoan!

Ngay sau đó, gợn sóng biến thành một hình dáng, trong hình dáng ấy phản chiếu một bóng người mơ hồ, âm thanh chạy trốn như điên...

"Thịch! Thịch! Thịch!"

BGM tiếng tim đập bắt đầu vang lên như trống, như thể trái tim đang co đập kịch liệt, nở rồi co rồi lại nở, phảng phất lúc nào cũng có thể nổ tung!

"Phập!"

Với tiếng dao cắt thịt, máu tươi nhuộm đỏ màn ảnh, văng ra từng giọt sắc thái.

Yên tĩnh...

Trong màn ảnh là màn đêm hoàn toàn yên tĩnh, sau đó bỗng sáng lên!

Dưới màn ảnh...

Một đôi tay móc mạnh vào ngực rồi moi ra quả tim đẫm máu vẫn còn đang nhảy lên kia.

Nhưng...

Anh yêu nhất cái sự tinh tế tỉ mỉ khắc khe cho giác quan đến cùng cực của Tất Phi Vũ!

Theo phong cách của «Thất Nhật Sát» phía trước, Ryan lặn lội ngàn dặm xa xôi từ Mỹ tới định nhìn tác phẩm mới của Tất Phi Vũ, mong mỏi Tất Phi Vũ có thể mang đến cho mình một trải nghiệm thị giác khác!

Do đó...

Sự đỉnh cao ấy không chỉ thể hiện ở nội dung cốt truyện mà còn ở mặt nghệ thuật quay chụp và 'nghệ thuật kinh dị'!

Doanh thu phòng vé kinh người hơn 100 triệu USD trên toàn cầu cũng không phải là hư danh, thậm chí Ryan còn có thể tự tin nói «Thất Nhật Sát» chính là tác phẩm kinh dị đỉnh cao nhất thế giới...

Vang lên những tiếng nôn khan!...

Trong phòng chiếu.

Ryan trợn mắt há hốc mồm nhìn màn ảnh.

Bản năng con người khiến anh cảm nhận được dạ dày đang liên tục trào ngược.

Trong phòng chiếu phim đông đúc đầy ắp người nhưng một cơn ớn lạnh chưa từng có bủa vây xâm nhập từ bốn phương tám hướng, đến mức anh không khỏi rùng mình một cái.

Bên tai không nghe được tiếng ồn nào...

«Thất Nhật Sát» là phim kinh dị mà Ryan cực thích.

Cách thể hiện của nó có thể coi là một tác phẩm tiêu biểu 'tinh tế tỉ mỉ' trong các bộ phim kinh dị Đông Á.

Thông qua loạt các kỹ thuật như âm nhạc, cảnh vật và ống kính, khiến người xem nảy sinh một dạng ám chỉ tâm lý dày đặc và cũng lôi ra sự sợ hãi sâu sắc trong bản chất con người từng chút một, phóng đại vô hạn.

Một lát sau...

Trong phòng chiếu cũng yên tĩnh.

Từ đầu đến cuối, màn ảnh luôn yên lặng.

Giống như quả đào, to cỡ nắm tay, tương tự một hình nón ngược hơi dẹt phía trước và phía sau, bốn tĩnh mạch phổi được kết nối với tâm nhĩ trái, tĩnh mạch chủ trên và dưới mở bên tâm nhĩ phải, bên dưới đỏ rực, đang phun máu, cách một màn ảnh vẫn cảm nhận được mùi máu tươi nồng nặc...

Dày đặc mạch máu như lưới...

Màn ảnh quay cận cảnh quả tim.

Có nằm mơ anh cũng không ngờ, «Tù Đồ» của Tất Phi Vũ lại có phong cách không hề giống với «Thất Nhật Sát».
Bạn cần đăng nhập để bình luận