Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 322. Thu liễm tính tình lại

Chương 322: Thu liễm tính tình lại

Trương Thắng từ trong hèn mọn quật khởi, chỉ trong thời gian ngắn ngủn mấy tháng đã mở rộng kinh doanh thêm rất nhiều cửa hàng. . .

Hắn tin tưởng, hắn cũng có thể.

Sau đó. . .

"Cút! !"

Hắn thấy Lưu Khai Lập hung hăng ném giỏ xách chứa sữa và bột yến mạch ném mạnh ra bên ngoài. . .

Sau đó, ông lại đi tới phía cửa.

Sắc mặt ông ta đỏ bừng, phẫn nộ nhìn chằm chằm Lý Bân giống như một con sư tử đang nổi giận!

Lưu Oánh Oánh hô to một tiếng, vọt về sau đỡ Trần Ái Cúc.

Bà chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhặt sữa cùng với yến mạch vung vãi đầy đất ở bên ngoài, một bên than thở :

Một cái tát này khiến cho Trần Ái Cúc phải lui về phía sau hơn mười bước, nặng nề ngã ở trên mặt đất.

Trần Ái Cúc che miệng, sau đó cười lắc đầu, nhưng sắc mặt lại thoáng đau đớn đứng lên, khóe miệng còn chảy ra một ít máu.

Trần Ái Cúc nhìn thấy mâu thuẫn trở nên gay gắt liền đi tới trước muốn hòa hoãn hai bên...

Lưu Khai Lập rống to về phía Trần Ái Cúc, làm bộ lại muốn đi tới đánh Trần Ái Cúc.

"Cút! Oánh oánh, mày cút lại đây cho tao, mày còn đứng ở chỗ đó làm cái gì! !"

"Ông Lưu, ông thu liễm tính tình lại một chút, ông xem láng giềng xung quanh nhìn thấy chúng ta sẽ thấy thế nào, ông. . !"

Sau khi ngăn Lưu Khai Lập nói mấy câu khó nghe lại bất ngờ không kịp phòng bị bị Lưu Khai Lập hung hăng tát mạnh một cái.

Lưu Oánh Oánh cúi đầu, vẫn như trước không dám nhìn hắn, thân thể tựa hồ như không nhịn được mà run run, tựa hồ sợ tới mức rơi lệ.

"Không có gì, không có gì. . !"

Lưu Oánh Oánh ở phía sau chen tới, che ở trước người Trần Ái Cúc, lại bị Lưu Khai Lập trong cơn tức giận tới mức gân xanh nổi lên, định tát cô một cái lại phát hiện cánh tay đã bị Lý Bân bắt được.

"Mẹ! !"

Khí lực của Lý Bân rất lớn.

"Câm miệng! Bà còn dám nói thêm nữa tôi đánh chết bà! !"

"Ba, ba tại sao từ nhỏ đến lớn đều như vậy, không bao giờ nghe người khác nói, ba tại sao lại cứ luôn như vậy! !"

Có lẽ là do quá mức phẫn nộ, ông ta nói được một nửa liền nghẹn không thể nói tiếp được. . . .

Cơn tức của Lưu Khai Lập bốc lên.

Hắn cũng không hề kinh ngạc, cũng không thấy kỳ quái.

"Bác Lưu, có chuyện gì bác cứ nói với cháu, bác đừng đánh Oánh Oánh, chúng ta từ từ thương lượng. . !"

Trương Thắng dặn dò Lý Bân một vài chuyện này nọ, Lý Bân nghe xong, nhưng xem tình huống bên ngoài náo nhiệt như vậy, Lý Bân kia hình như không hoàn toàn nghe vào.

Sắc mặt Lý Bân lạnh như băng, giống như một con thú hoang muốn cắn người, nhưng vẫn áp chế cơn tức giận:

"Lí tổng này cũng xem như nổi danh ở đây, ta nghe thấy mọi người bên ngoài đang nói chuyện, Lí tổng giận dữ vi hồng nhan. . !"

Xung đột hình như dần dần trở nên gay gắt ?

Hơn nữa. . .

"Buông ra, mày. . . tụi mày. . . Lý Bân, tao sẽ không đồng ý, hôm nay trừ phi mày đánh chết tao, nếu không, tao nhất định sẽ không đồng ý để mày đưa nó đi, mày dám mang nó đi, ta liền báo cảnh sát, tao liền. . !"

Giữa trưa hôm nay Lý Bân đột nhiên nói với hắn tình huống của cậu và Lưu Oánh Oánh.

Trương Thắng mới đầu cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới Lý Bân còn giữ một tay như vậy.

Thời điểm buổi chiều hôm nay, Lý Bân mang theo sữa, nói với hắn, cậu muốn dẫn Lưu Oánh Oánh thoát ra khỏi "hố lửa".

Rốt cục rút tay về, sau đó gắt gao nhìn chằm chằm Lý Bân, ánh mắt che kín tơ máu đỏ bừng.

Trương Thắng nhìn thoáng qua phương hướng Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên.

Lúc này trên đường có rất nhiều chủ tiệm đều ló đầu ra nhìn.

"Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên" bên kia tựa hồ phi thường náo nhiệt.

Vợ của Mạnh Thụ Vinh là Lý Ái Phượng từ bên ngoài đi vào.

Sau khi đi vào liền cười nói với Trương Thắng những lời này.

Trương Thắng cũng cười đáp lại một tiếng.

Nếu dựa vào lý trí mà nói, Lý Bân tựa hồ có chút xúc động, việc này có rất nhiều biện pháp để giải quyết.

Nhưng Lý Bân dù sao cũng là người trẻ tuổi. . .

Người trẻ tuổi luôn luôn làm những việc nông nổi mà người trẻ tuổi hay làm, có đôi khi Trương Thắng cũng cảm khái chính mình vì sao một chút tính tình này cũng không có? Mỗi một lần gặp phải sự tình gì đều lòng không gợn sóng không chút sợ hãi. . .

Đang nói chuyện phiếm.

Mạnh Thụ Vinh từ trong văn phòng đi ra.

Ánh mắt Mạnh Thụ Vinh phức tạp, sau khi đi tới liền giống như đã nghĩ thông suốt chuyện gì, cứ bình thường ngồi ở bên cạnh Trương Thắng.

"Trương tổng. . !"

"Vâng, mạnh tổng. . !"

"Ta biết "Âu Bang quốc tế" hiện tại không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng mà. . !"

Mạnh Thụ Vinh đưa ra một văn bản về hiệp nghị cổ phần công ty cho Trương Thắng.

Phía xa vẫn vang lên từng đợt âm thanh cãi vã, cùng với tiếng một vài đồ vật bị đập phá.

Trong đại sảnh thoáng yên tĩnh.

"Trương tổng, cậu giúp ta một cái ân tình lớn như vậy, ta thật sự là không biết nên hồi báo như thế nào, tương lai ta sẽ giữ vững cơ nghiệp này thật tốt, nhưng đồng thời ta cũng hy vọng có một phần bảo đảm... !"

Hắn nhận thấy được chỗ lợi hại của Trương Thắng.

Nguyên nhân chính là đã nhìn thấy được, cho nên giờ khắc này hắn chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ có thể dùng cổ phần công ty để kéo một mối quan hệ với Trương Thắng.

Tuy rằng. . .

Cổ phần công ty không đáng giá một phân tiền.

Nhưng. . .

Hắn thật sự là không thể nghĩ ra được biện pháp nào khác.

Trương Thắng trầm mặc.

Trong ánh mắt Mạnh Thụ Vinh chỉ có thành khẩn.

"Mạnh tổng, ngài đây là. . !"

Trương Thắng không nhìn kiện văn bản hiệp nghị cổ phần công ty kia mà nhìn Mạnh Thụ Vinh:
Bạn cần đăng nhập để bình luận