Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 181. Lại phải đi hay sao?

Chương 181: Lại phải đi hay sao?

Vài phút sau, trăng sáng sao mờ.

Trương Thắng rời khỏi tiểu khu.

Hắn nghe được một tràng còi hú của cảnh sát, sau đó lại nhìn thấy các chủ sở hữu chỉ trỏ vào quản lý tiểu khu,

Quản lý tiểu khu nở ra nụ cười xấu hổ, cố gắng xoa dịu, nhưng tập thể các vị chủ sở hữu biệt thự lại vẫn tức giận không thể chịu nổi.

Hắn cũng nhìn thấy chị Trần, người quen cũ, từng là người thứ nhất mua 'Bếp tích hợp Sâm Nhiên' của Trương Thắng, chị Trần là người luôn luôn nói chuyện nhã nhận cũng rất tức giận chỉ tay vào người quản lý.

Nói cái gì mà nửa đêm canh ba còn quấy rối khách hàng...

Không dám mở điện thoại trong giờ làm việc...

Trương Thắng nhìn thấy Hứa Bác Văn vẫn mơ mơ hồ hồ khi bị đưa lên xe cảnh sát.

Trương Thắng chỉ lặng lẽ nhìn, trong đầu hồi tưởng lại tình hình ngày hôm đó, trước khi rời đi đã cảnh cáo Hứa Bác Văn.

Sau đó, chẳng những hắn có thể kiếm được tiền bán tin tức, lại còn có thể kiếm tiền từ phí nghiệp vụ. Trong thời gian một tháng này, đầu thừa đuôi thẹo các kiểu cũng kiếm được năm sáu ngàn đồng.

Có lẽ ông ta sẽ bị tạm giam một thời gian.

Chỉ cần từ đôi ba câu ngắn gọn cũng đã hiểu được từ sau khi Trương Thắng rời đi thì Hứa Bác Văn đã phát hiện được một con đường kiếm tiền.

"Một trăm không được, hiện tại cậu ký được nhiều đơn hàng như vậy, tăng thêm chút đi! Tôi lại nói cho cậu một ít tin tức..."

Cái gì cái gì...

"Trương Thắng, chốt được đơn hàng này rồi, cho tôi bao nhiêu?"

Ông ta liên hệ với rất nhiều công ty sửa chữa, cùng với các công ty bán vật liệu xây dựng hoặc trang trí nội thất, sau đó sắp xếp toàn bộ tin tức của chủ sở hữu trong hoa viên Hải Thự thành tài liệu rồi bán ra ngoài.

Trương Thắng ở gần đó lắng nghe.

Nói chung là thẻ nhân viên an ninh của ông ta sẽ không còn nữa.

"Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi! Đơn này trả một trăm năm mươi đi! Còn những thứ khác không cần cậu quan tâm!"

Kết quả là, toàn bộ chủ sở hữu trong tiểu khu đều gặp tai ương.

Xe cảnh sát dần dần đi xa.

"Một trăm nhé?"

"Lão Hứa, đột nhiên tôi lại nghĩ tới một việc. Cái tiểu khu này là tiểu khu cao cấp, ông nói cho tôi biết tin tức sửa chữa, việc hợp tác như vậy không thành vấn đề. Tự tôi có thể đi tìm, nhưng ngàn lần vạn lần không được nói cho tôi biết số điện thoại của chủ sở hữu. Nhớ ký, về sau mặc kệ là tôi còn làm hay không còn làm, ông ngàn vạn lần không được bán số điện thoại. Đây là phạm pháp!"

Khi cô đi về phòng mình, không bao lâu sau cô lại nghe được tiếng gõ cửa.

Phòng làm việc này...

"Ừ, trong cục có một vụ án!"

Lâm Hạ nhìn mẹ mình đi vào trong phòng làm việc, bận rộn một lúc lâu ở trong đó.

"Mẹ luôn cảm thấy hắn ta không đơn giản, vừa rồi mẹ dùng ngôn ngữ thăm dò một vài sự việc, nhưng lại không phát hiện ra tâm tình của hắn có sự dao động gì!"

Trương Thắng nhìn về phía chiếc xe cảnh sát, trong lòng khe khẽ thở dài. ...

"Hả?"

"Không! Một người có thể thay đổi, nhưng không thể biến thành một người khác!"

"Mẹ, có phải là có khả năng sau khi cậu ấy gặp biến cố thì tính cách thay đổi? Thời xưa cũng có người gặp điều tương tự...". Lâm Hạ suy nghĩ một lúc, rồi nhìn vào Cố Giang Yến.

Cô đứng ở cửa phòng làm việc nhìn một hồi, rôi lại quay trở lại phòng của mình.

"Vậy mẹ đi đi, ngày mai con cũng trở lại trường học!"

"Cậu Trương Thắng này..."

"Làm sao ạ?"

Tuy rằng mẹ cô không nói là không cho phép thế này thế kia, nhưng cho tới bây giờ cô cũng chưa từng đi vào trong đó.

"Mẹ, mẹ lại phải đi hay sao?"

Mẹ nhìn cô, muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Sau đó, cô nhìn thấy mẹ mình bước vào.

"Con nghỉ ngơi sớm đi!"

Bà nhớ lại lúc nói chuyện phiếm với Trương Thắng, rốt cục cũng hiểu rõ một tia không hiểu rõ ở trong lòng là xuất hiện từ nơi nào.

Mặc dù bề ngoài tỏ ra rất thành thật, nhưng...

Trương Thắng quá mức bình tĩnh.

Khi hỏi về cha mẹ, hỏi về biến đổi lớn lao đó, Cố Giang Yến nhạy bén nhận trong giọng nói của Trương Thắng không hề có sự thay đổi.

Bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức như đang nói về một người không quan trọng, mơ hồ còn có cảm giác như là đã rất quen thuộc với tình cảnh tương tự.

Đương nhiên, Cố Giang Yến sẽ không kết nối Trương Thắng với những nơi lộn xộn khác, dẫu sao thì Trương Thắng không thể nào có thời gian, cũng không có cơi hội để làm những viện loạn thất bát tao khác.

Lúc Cố Giang Yến rời đi, bà lại nhìn Lâm Hạ một cái: "Tiểu Hạ!"

"Sao vậy mẹ?"

"Mẹ không phản đối việc kết bạn với Trương Thắng, nhưng mẹ hy vọng con có thể hiểu rõ hắn ta ở mọi phương diện, đây là một người rất phức tạp"

"Chúng con chỉ là học sinh bình thường mà thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều". Lâm Hạ nghe mẹ nói như vậy, đột ngột có phần hốt hoảng, sau đó vội vàng lắc đầu.

"Mẹ nói là kết giao bạn bè, không phải là bạn trai bạn gái!!"

"Ặc. ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận