Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 349. Thiếu tiền

Chương 349: Thiếu tiền

Ánh sáng chập chờn.

Trương Phán Phán nhìn khung cảnh mờ ảo ngoài cửa xe.

Cô cảm thấy ngực rất ngộp, ngộp đến mức không thở nổi.

Thậm chí cảm thấy chân mình không duỗi thẳng được, bả vai sưng lên, hông hơi đau, nhất là ghế dựa phía sau, rất không dễ chịu.

Đây là một sự tra tấn về thể xác.

Cô không phải cần phải chịu như vậy.

Cô thậm chí còn muốn mắng người, mắng vài lời thô tục, sau đó làm vài trò đủa nhỏ.

Trương Phán Phán lại nổi lên cảm xúc bướng bỉnh, nó khiến cô nhẫn nhịn toàn bộ sự tra tấn này xuống.

Một giờ trước...

Hắn như là thiếp đi, nhưng lại giống như đang thiền định, mơ hồ ngăn cách với thế giới.

Nghĩ xem có chỗ nào mình làm sai.

Cô nhìn Trương Thắng bên cạnh.

Cha mẹ mua nhà ở Yến Kinh cho cô.

Nhưng...

Cô cầm giấy chứng nhận bất động sản tìm Trương Thắng.

Cô thấy Trương Thắng đang ngồi bình tĩnh nhắm mắt, không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, cho dù có người bên cạnh cởi giày, chân rất hôi cũng chẳng hề hấn gì.

Cuối cùng cô cũng không nói ra.

Cô bắt đầu suy nghĩ.

Thậm chí...

Cái nhìn này...

Cô còn sẽ có một khoản tiền tiết kiệm khả quan!

Cô nói với Trương Thắng rằng mình có vốn, cô đã bị dồn đến đường cùng, cô có thể làm bất cứ chuyện gì!

Căn phòng đó ở cạnh Yến Ảnh, lúc mua cũng không đắt lắm, bây giờ hơi tăng giá, sau khi bán đi cô hoàn toàn có thể trả tiền vi phạm hợp đồng.

Sau khi bán nhà, cô sẽ có nhiều tiền, cô có thể cầm số tiền còn lại cho Trương Thắng vay, không lấy lãi, lúc nào trả cũng được!

Cô biết Trương Thắng thiếu tiền!

Thậm chí vào phút cuối, cô đã nghĩ trực tiếp đưa một phần tiền cho Trương Thắng!

Cô nói những lời này.

Đó là tư bản của cô!

Cổng trường.

Dường như hắn không quan tâm cô bán nhà có lời bao nhiêu, càng không quan tâm cô có thể cho hắn bao nhiêu tiền.

Trương Thắng không những không ngạc nhiên, mà biểu cảm trịnh trọng trên mặt hắn cũng phai đi, có chút vẻ tiếc nuối.

Nhưng thật đáng tiếc.

Khi nói những lời này, ánh mắt cô rất nghiêm túc.

Cô nhìn thẳng Trương Thắng.

Cô tự nhận là điều kiện của cô rất hấp dẫn!

Cô muốn được nhìn thấy sự ngạc nhiên từ miệng Trương Thắng, càng muốn nhìn vẻ mặt như tên ngốc kia của Trương Thắng hiện lên sợ hãi thán phục.

Rất, rất thiếu tiền!

Cô đã suy nghĩ rất nhiều câu từ để đàm phán với Trương Thắng.

Trong gió.

Trương Thắng đang thiếu tiền, tại sao lại không lấy tiền của cô chứ?

Lợi thế mà ban đầu Trương Phán Phán cảm thấy có cân nặng tựa hồ không đáng một đồng trong mắt Trương Thắng.

Trương Thắng chỉ mỉm cười với cô và nói:

"Tôi phải đi rồi!"

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Trương Phán Phán đứng ngây ở cổng trường như một con gà gỗ.

Sau đó...

Mặt cô nghẹn đến đỏ bừng, rơm rớm nước mắt.

Cô không biết mình đã làm gì sai.

Cô nói sai ở đâu, Trương Thắng có thể nói thẳng cho cô biết...

Trong chớp mắt đã là 10 giờ tối.

Trôi qua từng chút một.

Thời gian...

Trương Thắng phớt lờ cô, như thể cô là một người xa lạ, cô cũng không chủ động nói chuyện với Trương Thắng, chỉ ngồi im chịu đựng tất cả.

Trương Thắng lên xe lửa, cô liền ngồi ngay bên cạnh Trương Thắng...

Biểu cảm kỳ lạ của người bên cạnh khiến cô xấu hổ, nhưng cô không nhúc nhích một bước.

Cuối cùng cô cũng không mắng.

Dường như sau khi trải qua chuỗi cú sốc, con người cô bắt đầu trở nên biết nhẫn nhịn, hoặc có lẽ là vì cô liều mình muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng ấy.

Sau đó...

Lau nước mắt, ma xui quỷ khiến mà cô đi theo.

Cô ấy cảm thấy mình như chai keo 502...

Trương Thắng đi đâu thì cô đi đó.

Cô theo Trương Thắng ngồi xe bus...

Cô theo Trương Thắng mua vé xe lửa...

Ngay cả khi Trương Thắng đi vệ sinh, cô vẫn đứng ở cửa nhà vệ sinh nam.

Nhưng...

Đủ loại cảm xúc tiêu cực dâng trào trong lòng, thậm chí còn muốn dậm chân mắng Trương Thắng, tại sao người này chẳng có chút phong độ ga lăng nào hết.

Trong lòng đầy uất ức.

Trương Phán Phán cảm thấy như mình sắp phát điên rồi!

Ngay lúc đó...

Tại sao như vậy chứ?

Cuối cùng xe lửa cũng chậm lại.

Sắc mặt Trương Phán Phán thay đổi từ tái nhợt sang nôn nóng, từ nôn nóng sang im lặng.

Khi xe lửa sắp đến, cuối cùng cô cũng nhìn lên.

"Có phải bán nhà mà cha mẹ mua cho tôi là sai không?"

Cô nghiến răng.

Nói rất nhỏ giọng.

Giống như tiếng muỗi vậy.

Trong chiếc toa xe ồn ào này, cô thậm chí không nghĩ Trương Thắng có thể nghe thấy.

Lúc này...

Cô thấy Trương Thắng mở mắt ra, quay sang nhìn mình.

Con mắt bình tĩnh lộ ra vẻ nghiêm túc.

Hắn không trả lời cô, như thể là nghe không rõ.

"Trương Thắng, có phải tôi bán nhà mà cha mẹ mua cho tôi là không đúng..."

Giọng nói của cô nặng hơn một chút, mặt đỏ bừng, cô nhìn Trương Thắng.

"Đồ mà cha mẹ cậu đưa cho thì chính là của cậu, một số người vừa ra đời đã có được chút đồ vật nào đó, nó chứng minh người ta có tư cách sở hữu... cậu muốn bán, muốn giải trừ hợp đồng, đó là việc của cậu."

Trương Thắng nhìn dáng vẻ của Trương Phán Phán, cuối cùng cười lên.

"Như thế... tại sao chứ..." – Trương Phán Phán cắn môi, gần như chảy máu.

Giọng cô run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận