Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 993: Cả đời chỉ như vậy?

Trong quán cà phê internet.

Da đầu Vương Mập tê dại, một luồng máu nóng dâng lên.

Những người còn lại đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình, giọng nói khích lệ của Trương Thắng như một tia sáng chợt lóe lên trong bóng tối, dường như họ đã mơ hồ nhìn thấy phương hướng.

Không có những giọt nước mắt như mưa, không có sự giận dữ tột độ, hay nắm tay siết chặt, hoặc là gầm lên như dã thú.

Chỉ có sự im lặng!

Có người mặt hơi đỏ, có người ánh mắt trống rỗng tựa như đang suy nghĩ sâu xa, có người thoáng chốc bối rối, cảm thấy xấu hổ, vẫn không tự tin như trước.

Nhưng tất cả đều nhìn vào màn hình, Trương Thắng vẫn đang diễn thuyết, giọng nói đầy uy lực và vang dội của hắn như một thanh kiếm sắc bén xé tan thứ gì đó...

Không biết đã qua bao lâu...

Trong laptop có một địa chỉ, chỉ cần cậu ta lần theo địa chỉ này sẽ tìm được Trương Thắng, sau đó nói với Trương Thắng về tình trạng khó khăn hiện tại của mình, như vậy thì... Nhân sinh của cậu ta bây giờ có lẽ đã khác rồi phải không? Cho dù cậu ta có làm bảo vệ cho Trương Thắng cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền...

Cậu ta thậm chí còn không sử dụng chiếc máy tính mà Trương Thắng đã tặng, chỉ cẩn thận cất nó ở tầng cuối cùng của tủ sắt, dù nghèo khổ hay khó khăn đến đâu cậu ta cũng không bao giờ bán chiếc laptop đó đi.

Khi nhìn thấy chiếc máy tính xách tay, cậu ta đã biết ai đã gửi.

Cậu ta chưa bao giờ làm vậy.

Hình ảnh của mình trong gương càng ngày càng mập mạp và xấu xí, cậu ta chợt nhớ đến một ngày năm ngoái cậu ta nhận được một chiếc laptop mới toanh trước cửa căn nhà thuê.

Cậu ta không biết kinh doanh những thứ khác, tất cả những người thành công đều nói thế giới đầy vàng, nhưng khi đến lượt cậu ta, cậu ta chẳng thấy gì cả...

Vương Mập cúi đầu.

Năm ngoái, cậu ta đã rất cố gắng khởi nghiệp, bán sỉ một lô iPhone lậu, ban đầu doanh số rất tốt nhưng chẳng mấy chốc lại bị tịch thu, thậm chí cậu ta còn vì chuyện này mà phải ngồi tù mấy ngày...

Trên thực tế...

Cậu ta đi vào nhà vệ sinh, liên tục rửa mặt ở vòi vệ sinh, không ngừng rửa đi rửa lại.

Nhưng!

Sao lại không đi tìm Trương Thắng?

Cậu ta cũng do dự một lúc.

Cậu ta có tư cách gì để đi tìm Trương Thắng chứ?

Cũng từng nghĩ đến việc làm bữa sáng nhưng không biết làm thế nào, muốn học nhưng không biết học ở đâu...

Thất bại xuyên suốt nhân sinh cậu ta từ đầu đến cuối, càng thất bại cậu ta càng nghi ngờ chính mình, rồi cuối cùng cậu ta chán nản quay trở lại quán cà phê internet làm quản lý quán net vô danh. Nghe những lời "đại ca","đại ca, yêu anh","đại ca, cho anh trái tim này"... , cậu ta thấy thật nhiều niềm an ủi.

Cuối cùng cậu ta cũng quay lại quán cà phê internet nhìn thấy một đám người.

"Chẳng lẽ cả đời mình cứ như vậy sao?"

Tiếng ồn ào dần dần trở nên yên tĩnh hơn.

Có thể đó là lòng tự trọng còn sót lại, hoặc có lẽ biết chính mình là kẻ vô dụng, không có sự kiên trì, không có học vấn, càng không có nghị lực, không có khả năng chịu đựng gian khổ. Từ đầu đến cuối đều là một kẻ nhỏ bé, cho dù có được Trương Thắng được giao trọng trách nặng nề thì mọi chuyện cuối cùng cũng sẽ rối tung lên, mọi thứ sụp đổ rồi cuối cùng bị Trương Thắng đá ra ngoài, thà không gặp Trương Thắng còn hơn, yên phận làm quản lý tiệm net nhỏ bé. Ít nhất thì Trương Thắng vẫn còn nhớ đến lòng tốt của cậu ta, ít nhất, cậu ta vẫn còn giữ được chút ảo tưởng sau cảnh tuyệt lộ.

Trịnh Trùng Hoán chợt ngẩng đầu lên, nắm chặt tay, răng cắn vào môi, máu nóng dường như đang sôi sục.

Đòi báo ơn sao?

"Tôi hỏi anh một lần nữa, có hay không!"

"Đúng!"

"Tôi hỏi lại anh lần nữa, ước mơ của anh là từng bước leo lên đỉnh cao trong sự theo dõi của cả thế giới, sau đó nâng cấp lên có phải không?"

Nhân sinh đôi khi kỳ lạ như vậy .

Còn Trương Thắng không còn nói những lời khích lệ lòng người đó nữa, hắn không nhìn phóng viên và các phụ huynh mà nhìn Trịnh Trùng Hoán.

"Trịnh Trùng Hoán!"

"Có tôi!"

Vương Mập đột nhiên hỏi chính mình, cậu ta nhìn mình trong gương nhưng không có phản ứng gì, chỉ có cảm xúc mơ hồ.

Trước cửa livestream Thỏ Ngọc.

Cậu ta phát hiện ra nhiều người chơi game trong quán cà phê internet đã dừng lại và nhiều người đã bật livestream Thỏ Ngọc để xem truyền hình trực tiếp. ...

Sau đó...

"Có!"

"Nói to hơn đi!"

"Có có có!"

"Đừng đối mặt với tôi, mà hãy đối mặt với họ, đối mặt với mọi người trước phòng phát sóng trực tiếp! Hãy đối mặt với những kẻ đã phủ nhận anh và coi thường amh là một kẻ vô dụng!"

"Phải!"

Trịnh Trùng Hoán chưa bao giờ hưng phấn như vậy, giọng nói cũng chưa bao giờ lớn tiếng như một chiến binh dũng mãnh, phía trước không có trở ngại nào có thể cản trở được trái tim của anh ta!

Anh ta thậm chí còn hít một hơi thật sâu, siết chặt nắm đấm của mình!

Hồi hộp đi con mẹ nó đi, tự ti đi con mẹ nó đi, phủ nhận đi con mẹ nó đi, con đường của ông đây, ông đây tự mình đi! Liên quan khỉ gì tới các người!

"Làm sao các bạn biết được những người vô danh hôm nay ngày sau có danh chấn thiên hạ hay không?

"Trời sinh ra ta tất có ích!"

"..."

"Tốt!"

"Rất tốt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận