Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 358. Điên rồi à?

Trương Thắng nghiêm túc nhìn.

Đột nhiên muốn cười.

Sau đó...

Hắn nhớ lại chuyện đêm ấy.

Nếu như trước đây Trương Thắng chỉ là phỏng đoán, thì bây giờ một số suy nghĩ trong đầu hắn đã rõ ràng.

Giờ phút này.

Trong lòng hắn, chút phần tình thân nhân sót lại đã tan biến không còn.

"Sao cháu còn chưa đi! Trương Thắng chẳng lẽ cháu... Điên rồi à, nếu xảy ra chuyện thật thì chú không xen vào đâu, lẽ nào cháu không biết bọn chúng là ai?"

Mặt sẹo đột nhiên cảm thấy một cảm giác không thể kiểm soát quấn quanh trong tâm trí, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, bản năng ông ta muốn tránh đi ánh mắt của Trương Thắng.

Mặt sẹo thấy thế lập tức hiểu ý, xông tới nắm chặt ống tay áo Trương Thắng, muốn lôi Trương Thắng đến phòng.

Mặt sẹo hung dữ nhìn chằm chằm Trương Thắng.

Trương Quế nhìn dáng vẻ của Trương Thắng, lập tức dừng lại không còn ngăn cản, liếc một chút tên mặt sẹo.

Nói đủ thứ.

Lạnh nhạt nói ra hai chữ này.

"..."

"Mười nghìn!"

Trương Thắng vẫn bình tĩnh.

Trương Quế vẫn đang lừa gạt.

Nhưng trong miệng ông ta lại nói những lời tàn nhẫn, mọi người xung quanh cũng nói đủ từ ngữ khó nghe.

Sau khi mặt sẹo nghe được hai chữ này, khí thế vốn dĩ dữ tợn lập tức suy yếu, ông ta gắt gao nhìn Trương Thắng.

Trương Thắng cũng nhìn ông ta, không né tránh.

Ông thấy được một đôi mắt băng lãnh.

Khóe miệng Trương Thắng hơi cười.

"Cái gì!"

Hắn nhìn chằm chằm vào tên mặt sẹo.

"Một trăm ngàn!"

Một cơn gió thổi qua.

Theo bản năng, thân thể ông hơi dừng lại, trì trệ một hồi, ông ta buồn bực xấu hổ, nắm lấy nắm đấm muốn đánh cho Trương Thắng 2 cú, nhưng khoảnh khắc nâng tay lên...

"Đã nói để chau đi rồi cháu còn ở đây ra vẻ cái gì! Bọn chúng sẽ đánh chết cháu đấy!"

Ông chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt băng lãnh như vậy, giống như một con dao sắc bén có thể đâm xuyên qua ông ta bất cứ lúc nào.

Sau đó nhìn những người đến vây xem.

Hắn chỉnh sửa quần áo...

Nhìn thân hình đen sạm và thấp bé của Trương Quế mang dáng vẻ con buôn khôn khéo dân quê, Trương Thắng chỉ bình tĩnh cười.

Ông nhìn thấy mắt Trương Thắng nheo lại.

Dân làng nghe tin càng ngày càng nhiều.

Người ở quê, vốn có thói quen thích xem trò vui.

Sau khi Trương Quế giả vờ thuyết phục một đám đàn em đi về, liếc nhìn Trương Thắng với vẻ hận hắn không biết tranh.

Giọng Trương Thắng càng lạnh hơn.

Trương Quế kịp thời đến, vờ vịt ngăn giữa hai người, sau đó mạnh mẽ dâng thuốc lá lên nói tốt với mặt sẹo.

Vừa lúc này...

Hành vi bất thường khiến tên mặt sẹo nhất thời nghi ngờ, không dám hạ thủ.

"Chú A Sơn, anh Thang Tiền, ông Trịnh..."

Trương Thắng nhìn những người hắn biết và chào từng người một.

Vài người vô thức gật đầu, nhưng sau đó lại bị người bắt tay ra hiệu đừng trả lời.

Trương Thắng không quan tâm đến những thứ này.

Hắn nhìn bọn họ.

"Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ nhà cháu trong thời điểm khó khăn, bây giờ cháu kiếm được chút tiền, nhưng không nhiều lắm..."

Dưới ánh mặt trời.

Mọi người đều nhìn Trương Thắng bình tĩnh nói câu đó.

Sau đó...

Đặt vào tay ông.

Sau đó...

Ông ta thấy Trương Thắng hoàn toàn không nhìn lốc sữa mà dùng một tay thuần thục đếm đủ 3. 500 tiền mặt.

Một người đàn ông trung niên cầm cuốc vô thức cúi đầu xuống.

"Chú, cháu mượn 3. 000, bây giờ cháu trả lại 3. 500, cảm ơn chú đã chăm sóc cháu trong những ngày khó khăn đó!"

Sau đó, Trương Thắng đi sang bên kia:

Trương Quế cũng giật nảy, tay dâng thuốc lá cho đám đàn em kia cũng run lên.

Có nằm mở ông cũng không nghĩ tới, đứa súc sinh yếu ớt dễ ăn hiếp như Trương Thắng lại mang nhiều tiền đến như vậy.

Dưới ánh mặt trời.

Trương Thắng vừa cầm lốc sữa vừa lấy xấp tiền ra!

"Chú!"

"Đây là 10. 000 tệ, cha mẹ cháu mượn chú 9. 000 tệ, 1. 000 là tiền lãi của chú, chú cầm lấy!"

Một ông lão ngậm cán thuốc trong miệng lập tức chấn kinh nhìn Trương Thắng, khóe miệng run rẩy, tẩu thuốc suýt rớt.

Nhưng...

Trương Thắng nhét tiền vào tay ông ấy.

Đôi mắt của họ mở to!

Bọn họ chưa từng thấy trận địa như vậy!

Trong kẽ hở của từng hộp sữa bò kẹp lấy mấy tờ NDT...

Sau khi mở bao bì ra, con ngươi của tất cả mọi người co lại.

Lấy lốc sữa bò để dưới đất lên.

Họ thấy Trương Thắng xoay người.

Trên mặt nở nụ cười.

Trong trí nhớ.

Trương Thắng nhớ người chú không có quan hệ huyết thống này đã nói trước với chính mình rằng đám đòi nợ sắp đến, kêu hắn trốn đi.

Cũng từng lén nói cho hắn rằng người chú ruột kia không tốt lành gì...

"Bác gái, mượn bác 1. 000, trả lại cho bác 1. 200, bác cất cho kỹ ha!"

"..."

Trương Thắng len lỏi qua đám đông.

Trương Quế đứng cạnh cửa ra vào, đám đàn em hét lớn ban đầu đều ngây người nhìn Trương Thắng.

Ngày càng nhiều người vây xem.

Trương Thắng lần lượt chào từng người trong thôn.

Nụ cười của hắn rất ôn hòa, cũng rất khiến người đau lòng, nhất là khi hắn ân bận bộ quần áo phai màu, làm người ta không nhịn được mà nảy sinh đồng tình.

Một cơn gió thổi qua.

Cái kiểu vung tiền đó, cái cảm giác bị sốc óc kia, khiến cho não Trương Quế trống rỗng.

Người này...

Chuyện gì đang xảy ra!

Ông ta nhìn chằm chằm Trương Thắng.

Nhìn chằm chằm.

Đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Tiền, tiền, tiền, tất cả đều là tiền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận