Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 512. Đừng để tiền bạc làm mờ mắt

Từ Thắng Nam nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, giọng nói xen lẫn chút kinh ngạc.

Văn phòng im lặng trong chốc lát.

Một lúc sau, Đổng Trung Quân cười nói:

"Đừng trách giám đốc Trịnh, bản thân đây là một thủ đoạn đàm phán kinh doanh, chúng ta không thể đưa át chủ bài ra ngay từ đầu, cô ra giá, ông ta ép giá, đó mới là kinh doanh..."

"Nhưng với tính cách của Trương Thắng, không thể nào mà cậu ấy chấp nhận đàm phán như thế..." – Từ Thắng Nam vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc, giọng nói càng thêm kích động.

"Không chịu thương lượng với chúng ta cũng không phải do chúng ta chào giá quá cao mà là do hắn không cam tâm ăn nhờ ở đậu, một người không muốn ăn nhờ ở đậu thì sao có thể vừa mắt những ích lợi phía trước chứ?" – Đổng Trung Quân vẫn mỉm cười, chỉ lắc đầu.

Thông tin về Trương Thắng đã rất rõ ràng trong đầu ông.

Ông hơi sinh lòng hứng thú với người trẻ tuổi này, nhưng cũng không có tiếc hận bao nhiêu.

"Ồ, đưa tôi xem kế hoạch."

Ráng chiều như màu vỏ quýt tỏa ra khung trời chiều tà, khiến chân trời như mộng ảo.

"Cô cho rằng hắn có thể đi bao xa?" – Đổng Trung Quân cất đi nụ cười, hơi nghiêng người về phía trước, giống như đang lắng nghe.

Trương Thắng ngủ trong phòng nghỉ của công ty cho đến tối muộn.

Từ Thắng Nam nghe vậy thì im lặng một lát:

Thẩm Hiểu Hi đang liên tục nghe điện thoại của các thương gia gọi đến...

Trong mười năm qua, vô số người vào công ty và vô số người rời đi.

Trương Thắng mở mắt ra.

"Giám đốc Đổng, tôi biết điều này, nhưng tôi rất coi trọng Trương Thắng!"

Ông đã sớm quen rồi.

"Vâng..."...

Hơn nữa...

"Chúng ta có thể cùng hợp tác sản xuất phim mới của hắn, đầu tư mấy triệu vào bên trong, hôm qua tôi có bàn chuyện hợp tác với đạo diễn Tất Phi Vũ..."

Bọn họ cũng không phải là những công ty lớn.

Ngắm hoàng hôn một lát rồi bước ra khỏi văn phòng.

Lần này có rất nhiều thương nhân đến hợp tác với Trương Thắng, nhưng Trương Thắng không chọn hết mà cẩn thận lựa chọn tám người trong số họ.

"Ừm, cũng không cần từ chối, cô có thể ghi nhớ họ trước, chờ đến khi chúng ta có dự án mới thì sẽ lại thả ra slot quảng cáo và slot đại sứ..."

"Tiểu Hi, nhớ kỹ, chúng ta không bao giờ được để tiền bạc che mù đôi mắt, như vậy chính là nô lệ của đồng tiền, trọng lượng của công ty chúng ta quá nhỏ, không thể tiếp nhận nhiều quảng cáo như thế được, giai đoạn hiện tại chúng ta vẫn phải tạo danh tiếng như cũ mà không phải là ôm tiền..."

Hắn nhíu mày dừng lại, đi về phía tiếng vang.

"Kỳ này chúng ta không tìm nữa."

Hắn gõ cửa.

"Giám đốc Trương, chúng ta thật sự không hợp tác với những thương nhân khác sao?"

Cửa không khóa.

Trương Thắng đẩy cửa.

Có lẽ là do âm thanh đập phá đồ đạc bên trong quá ồn ào nên AK không nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Có vài người trả rất nhiều tiền..."

Đó là văn phòng của AK.

Khi Trương Thắng đến gần thì lại nghe thấy tiếng động lớn khác.

AK như là đang phát điên vậy, đập phá đồ vật.

"Ồ, bọn họ thì sao, chúng ta đều từ chối?"

Khi chuẩn bị đi xuống lầu thì nghe thấy một tiếng động lớn đột nhiên phát ra từ văn phòng bên cạnh.

Sau khi Trương Thắng nói xong, hắn đi về phía lối vào thang máy.

"Được rồi!"

Sau khi mở cửa, Trương Thắng thấy một văn phòng bừa bộn lung tung.

Máy tính bị đập vỡ...

Nút phím vương vãi khắp nơi!

Bản thảo khắp sàn nhà, đủ các loại chữ viết...

Mái tóc của AK rối bời, cởi bỏ áo nửa thân trên, lúc này đang cầm một cây bút chì và đang viết nguệch ngoạc vào tờ giấy A4 như điên.

Nhưng khi viết đến chỗ bất ổn thì cậu ấy chợt xé giấy A4 thành từng mảnh, sau đó đập bàn thật mạnh!

Cái bàn bị đập kêu 'ầm ầm'.

Nhưng cậu ấy càng ngày càng kích động, nhặt bàn phím lên và một lần nữa đập nó vào màn hình máy tính đã bị vỡ kia.

Nhìn thấy cảnh này...

"Ra ngoài!"

"Hả?"

Khi chuẩn bị đóng cửa lại, hắn thấy Tất Phi Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ sững sờ nhìn chằm chằm AK, ánh mắt bùng lên sự phấn khích, như thể anh ta vừa khám phá ra một lục địa mới nào đó và đắm chìm trong đó vậy, hắn hít thật sâu.

"Đạo diễn Tất, anh cũng đi ra ngoài..." – Trương Thắng cau mày xua tay, có người vô thức gật đầu rồi xoay người rời đi.

"À được rồi!"

"Mọi người ra ngoài trước đi!"

"Tên này điên rồi?"

Sau khi nghe tiếng, Tất Phi Vũ đi ra văn phòng, đứng cạnh Trương Thắng chấn động nhìn mặt đất bừa bộn.

Sau đó trong mắt lóe lên sắc thái kỳ dị!

Thẩm Tiểu Hi cũng tới.

Sắc mặt tái nhợt, vô thức lấy điện thoại ra muốn gọi cảnh sát.

"Cậu ấy sao thế? Tiểu Hỉ..." – Trương Thắng nhìn Thẩm Tiểu Hỉ, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

"Giám đốc Trương, tôi thật sự không biết, ngày hôm qua còn có vẻ khá bình thường..."

"Gần đây có gì bất thường? Nói đúng hơn là lúc tôi ở Berlin thì AK thế nào?"

"Bất thường, hình như không có gì bất thường, chỉ là... Tôi nhớ rồi, từ khi chúng ta đến công ty mới, cậu ấy vẫn tự nhốt mình trong văn phòng, ngày thường không co sgif khác biệt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống..."

Bắt đầu nhiều người vây xem hơn.

Trương Thắng hít thật sâu, chân mày càng nhíu càng nhăn.

Cậu ấy lại ngồi xuống ghế, cầm bản thảo lên viết như điên tiếp, nhưng cứ viết một lát thì lại nổi khùng, hét to như thú hoang vậy.

Khoảng sau 10 phút, chắc là đập phá mệt rồi.

Chàng trai trẻ đau đớn, khuôn mặt méo mó, trạng thái tinh thần của cậu ấy sắp sụp đổ, trên mặt cũng không có bất kỳ nụ cười nào.

Trương Thắng sửng sốt rồi im lặng nhìn AK.

"Ài." – Tất Phi Vũ hậm hực rời đi.

Cửa đóng lại.

Lúc cửa đóng lại, AK vô thức nhìn Trương Thắng.

Đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy tơ máu hốt hoảng một chút, sau đó nhìn mặt đất lộn xộn, khuôn mặt méo mó dần biến thành áy náy:

"Xin lỗi, giám đốc Trương, tôi..."

"Cậu vẫn ổn chứ?" – Trương Thắng nhìn tay cậu ấy.

Hai tay đều dính đầy máu.

Hắn móc khăn tay trong túi ra đưa cho AK.

Nhưng AK không nhận mà chỉ cúi xuống, cười khổ lắc lắc đầu.

Mặt cậu rất khó xem.

Trắng bệch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận