Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 154. Trong mắt chỉ có tiền thôi

Chương 154: Trong mắt chỉ có tiền thôi

Bận rộn mãi đến buổi trưa.

Cuối cùng thì công việc ở bên kia cũng đã xong.

Nhưng sau khi xong việc tất nhiên không tránh được việc phải nghe khách hàng lải nhải cho một trận, trên mặt phải nở ra một nụ cười lấy lòng, nhưng trong lòng lại hận không thể tát cho Lưu Khải Lập một cái.

Con mẹ nó, làm ăn không phải là làm như vậy.

Giờ ăn trưa.

Rốt cục anh ta cũng không nhịn được nữa mà gọi điện thoại cho Trương Thắng.

"Giáo viên, thật sự tôi không nhịn được nữa rồi. Anh không biết đâu, cái gã Lưu Khải Lập này, mẹ nó, trong mắt chỉ có tiền thôi."

Sau đó, giọng nói không có sự đùa giỡn: "Nếu cậu muốn trở thành ông chủ, nhất định cậu phải ở lại nơi này. Chờ đến một lúc nào đó, cửa hàng này không thể không có cậu, ông chủ thì làm sao thì làm, còn cậu thì phải chuẩn bị danh tiếng củ mình cho thật tốt, lúc này cậu mới có thể đổi chỗ làm! Trong lúc còn ở lại chỗ này, cậu ngàn vạn lần không được nhận một số việc làm ăn riêng. Trong thời gian ngắn thì việc riêng có thể kiếm tiền, nhưng không được nhìn chằm chằm vào lợi ích trước mắt!"

"Buổi chiều nay tôi sẽ tới gặp Mạnh Thụ Vinh của 'Trần Nhà Tích Hợp Obon' để nói chuyện về chuyện đại diện cho thương hiệu quốc tế, cậu bớt ra chút thời gian rảnh, tôi sẽ tán gẫu với cậu vài câu!"

"Giáo viên, chẳng lẽ những thứ này còn chưa đủ hay sao? Một cửa hàng... làm như vậy thì danh tiếng càng ngày càng kém, giáo viên, để tôi nói ra lời ở trong lòng, thật sự là không muốn làm nữa, tôi không nhìn thấy hy vọng!"

Lúc Lý Bân nghe được lời này vô cùng kinh ngạc.

Trương Thắng ở đầu bên kia vẫn kiên nhẫn lắng nghe.

Đại diện thương hiệu quốc tế??

"... !"

Thương hiệu quốc tế?

Sau khi Lý Bân nói xong, Trương Thắng cười hỏi: "Chỉ có như vậy thôi sao?!"

Lý Bân lải nhải lải nhải, nói toàn bộ bất mãn với khó chịu của những ngày này ra.

"Giáo viên, làm sao anh biết tôi muốn nhận? Chẳng lẽ anh..."

Không phải Trần Nhà Tích Hợp Obon chỉ là một nhà máy nhỏ hay sao?

Đầu dây bên kia rơi vào trầm mặc trong một lát.

Sao lại liên quan đến đại diện thương hiệu quốc tế?

"Trần Nhà Tích Hợp Obon?"

Lý Bân cảm thấy bối rối.

Trong khi đó...

Lúc đầu Jason Smith cảm thấy không thích nghi được với việc này, luôn cảm thấy gượng gạo, nhưng sau một thời gian, Jason Smith đã bắt đầu quen thuộc.

Trương Thắng cũng có yêu cầu về chế độ ăn uống.

Không phải anh ta muốn đeo, mà là Trương Thắng bắt buộc anh ta phải đeo nó.

"Quý tộc!"

Jason Smith bắt đầu đeo kính.

"Chẳng lẽ cậu không muốn đi lên sân khấu lớn, được vạn người chú ý, vạn người nghiêng mình kính nể hay sao?"

"Có một phần của khí chất là do tiên thiên sinh ra, nhưng cũng có một phần khí chất là do hậu thiên bồi dưỡng mà tạo thành, cậu cũng không thể cam lòng là cả đời này đều tầm thường đúng không?"

"Có biết quý tộc là cái gì không? Chính là một loại khí chất..."

Hơn nữa, để cho anh ấy đeo đúng một tháng.

Từ đầu tháng chín tới đầu tháng mười, Trương Thắng bắn anh ấy phải tuân thủ một chế độ ăn nhẹ, có quy định ba bữa một ngày, ngoài ra, thỉnh thoảng Trương Thắng cũng sẽ kiểm tra phần 'bài tập' của anh.

Bài tập gì?

Huấn luyện khí chất!

Khỏi phải nói, bộ dáng sau khi đeo kính quả thực là rất nhã nhặn.

Sau đó...

Đây cũng là điều mà Trương Thắng yêu cầu anh ấy phải làm!

Anh ấy cũng rời khỏi ký túc xá mà đại học cung cấp để đến ở một nơi nào đó trong Yến Kinh, Trương Thắng đã thuê một căn phòng cho anh ta.

"Tự ti?! Không, ưỡn ngực ra cho tôi!"

"Cậu soi gương đi, cái tật xấu lưng gù đó nhất định phải sửa lại!"

"... !"

Mỗi lần Trương Thắng đi vào phòng trọ là một lần cơn ác mộng ập đến với Jason Smith.

Mỗi lần hắn ta tiến vào, ánh mắt đều sắc bén như tia X, quét toàn bộ thân thể của mình một lần, bất kể mình làm tốt đến thế nào đi chăng nữa, cố gắng thế nào đi nữa, đều sẽ bị Trương Thắng chỉ ra một đống tật xấu.

Anh ta cũng biết tức giận!

Không làm việc nữa, thậm chí còn muốn trở về quê nhà Brazil, thậm chí còn muốn tố cáo Trương Thắng, con hàng này ngược đãi người khác!

Anh đến Hoa Hạ, là để có thể nhận được tôn kính sùng bái, nào giống như bây giờ, bị tra tấn đến mức muốn sống không được muốn chết không xong?

Nhưng khi Trương Thắng xòe ra một xấp tiền, đặt lên bàn, không hiểu sao đầu gối anh ấy lại mềm nhũn, sau đó, nhiều lần tự nhủ trong lòng mình rằng, mình chỉ vì kiếm tiền để trở về Brazil, thoát khỏi đói nghèo, hơn nữa...

Tóm lại, Trương Thắng có thể xơi tái được anh ấy.

"Được!"

"Đeo khẩu trang vào, theo tôi đi ra ngoài!"

Jason Smith lại giật mình, sau đó run người lên rồi bất giác thốt lên.

"JaSonn... Thomas!!"

"Nói lại một lần nữa, tên cậu là gì?"

Một tháng trước, Trương Thắng nói với anh ta rằng, hắn có thể giúp anh, đẩy anh lên một sân khấu cực kỳ rộng lớn và giúp anh thay da đổi thịt. Chỉ trong nháy mắt, anh ta lập tức ký một thỏa thuận với Trương Thắng!

Bây giờ...

Đột nhiên anh ta hối hận!!!

Trưa ngày sáu tháng mười.

Cửa phòng trọ mở ra.

Đang xem phim 'Quý tộc', anh ấy bất giác giật mình một cái, sau đó đứng lên, bộ dạng căng thẳng nhìn vào Trương Thắng như binh lính bất chợt bị kiểm tra.

Trương Thắng cũng không nói gì mà chỉ đi một vòng quanh người anh ấy, quan sát tỉ mỉ rồi gật đầu:

"Tên cậu là gì?"

"Jason Smith!"

Có rất ít du học sinh tới Hoa Hạ gặp phải vấn đề nhức trứng như anh ta.

Không chỉ là những sinh viên kia cười nhạo anh ấy, thậm chí ngay cả chính bản thân anh cũng dần dần mất đi sự tự tin.

(*: Người thời đó miêu tả khỉ là "Asan", trong mắt người Trung Quốc, tất cả người nước ngoài đều có vẻ ngoài và cách cư xử giống khỉ, đặc biệt là người Ấn Độ có khuôn mặt thậm chí còn đen hơn nên họ gọi người Ấn Độ là "Asan")

Thời điểm anh vừa tới Hoa Hạ, có một số người Hoa Hạ khi nhìn thấy anh ta đều xì xào bàn tán, cảm thấy anh ấy là 'Ấn Độ A San'*, thậm chí có người mang lá gan lớn còn lại gần hỏi có phải anh ấy lấy tay chùi đít, sau đó lấy tay bốc cơm hay không...

Hơn nữa, trải qua một tháng tra tấn, tựa hồ anh ấy thật sự đã lột xác không ít!
Bạn cần đăng nhập để bình luận