Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 232. Tiếc nuối

Chương 232: Tiếc nuối

Trương Phán Phán nghĩ về những bài hát xếp hạng đầu trên các nền tảng âm nhạc lớn, nhớ đến mấy tấm màn đen mà mình biết được nên cô cho ra kết luận như vậy.

Cô đột nhiên cảm thấy cái ngành này rất bẩn, không hề có một con số chân thật...

Điện thoại vang lên.

Đầu dây bên kia, Lâm Hạ trả lời một câu đơn giản.

"Xin lỗi, Trương Thắng nói không."

"Cái gì?"

"Trương Thắng làm tôi... ừm, được rồi, Phán Phán, không có gì..."

Cả người cô đều đang run rẩy, gương mặt màu đỏ nháy mắt tái nhợt.

Cắn răng ken két!

Sau khi Trương Phán Phán nghe xong, ngây ra như phỗng.

Nước mắt tuôn trào ra.

"Hắn làm tôi nói cho cậu biết: Nhận chút cực khổ là chuyện tốt, ăn chút quả đắng cũng là chuyện tốt, tạm thời tôi không thể phá vỡ những chuyện tốt này của cậu, hi vọng là cậu sẽ cảm ơn những cực khổ ấy..."

Trương Thắng cúp điện thoại.

"Làm cậu làm gì, có phải là châm ngòi ly gián? Hạ Hạ, cậu nói cho tôi, hắn nói cái gì, nói cho tôi!"

Cảm ơn cực khổ?

"..."

Trương Phán Phán dột nhiên kích động lên, thậm chí cảm giác phẫn nộ lại khó kiềm giữ được.

Cuối cùng...

Hắn ngồi trên chiếc ghế trong văn phòng tạm thời ở Tinh Quang Vị Lai, nhìn xống dòng xe cộ tấp nập bên dưới.

Sau đó mặt càng hồng hơn, dường như có một luồng khí bị chặn lại ở ngực, không cách nào trào ra.

Hắn không nói chuyện trực tiếp với Trương Phán Phán nhưng hắn cũng biết rõ lúc Trương Phán Phán và Lâm Hạ nói chuyện với nhau là có dáng vẻ như thế nào.

Tao cảm ơn con mịa mày á!

Ánh nắng giữa trưa chiếu vào trên mặt hắn.

Đáng tiếc...

Trương Phán Phán có lẽ không biết rằng ngày hôm đó, hắn đã từng nói với cô ấy rằng trong số những người hắn quen biết, cô ấy nằm trong top 500...

Bây giờ Trương Phán Phán không còn xếp thứ năm trăm trong lòng Trương Thắng nữa.

Hận không thể tự giết chính bản thân mình chăng?

"Xếp ở vị trí thứ bảy và sẽ sớm thôi sẽ là thứ sáu!!"

Có lẽ đại khái là nghiến răng, hoặc là...

Bây giờ đã là đầu tháng 11, thời tiết không còn nóng như tháng 10. Ngồi trong văn phòng tạm thời trên tầng mười hai, từng cơn gió thổi qua thậm chí còn có chút mát mẻ.

Đỗ Huy căng thẳng nhìn bảng xếp hạng trên mạng, như thể linh hồn của mình đã bị lấy đi rồi vậy.

Tại trong văn phòng tạm thời.

Trương Thắng không khỏi nở nụ cười, trong lòng vừa thấy thú vị, vừa có chút tiếc nuối.

Miễn cưỡng cũng chỉ xếp hạng hơn một nghìn, chẳng qua là dựa vào dung mạo, gia thế, giọng nói bẩm sinh...

Hoàn toàn chỉ có như vậy.

Có điều, những thứ bên ngoài này không phải là tuyệt đối trong thời đại phát triển huy hoàng này.

Đó không phải là chê bai mà là một loại lời tán dương từ trong lòng.

Nếu dựa trên giới hạn về tâm tính, về cách thức, về tương lai mà nói...

Nhưng đối với Trương Thắng mà nói đều không quan trọng.

Cô ấy lại không hiểu.

Nhưng Đỗ Huy lại đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển, mắt thậm chí cũng không chớp.

Mỗi lần nhấp chuột tăng lên và mỗi lần giảm âm lượng phát lại trong mỗi khoảng thời gian đều ảnh hưởng đến trái tim Đỗ Huy, khiến trong lòng hắn tràn đầy hy vọng nhưng cũng rất sợ hãi.

Trương Thắng Không cần nhìn số liệu, chỉ cần nhìn mặt Đỗ Huy là biết tổng doanh thu của album "In the Rain" là bao nhiêu!

"Album của chúng tôi, dưới độ hot khủng của "Những Cô Gái Tỏa Sáng", đã bị thủng một lỗ!!"

Năm giờ chiều.

Đỗ Huy thở dốc nặng nề hơn.

Trợ lý tốt bụng mang bữa tối lên, Đỗ Huy lại không ăn một miếng, hai mắt đỏ ngầu, tâm tình vừa vui vẻ lại vừa cô đơn.

"Thắng ca... À không , đây ... !"

Trợ lý tên là Thẩm Tiểu Hi, tốt nghiệp Yến Thạch Hóa, sau khi Đỗ Huy ký hợp đồng với "NC Studio", Thẩm Tiểu Hi được Trần Mộng Đình cử làm trợ lý tạm thời cho hắn.

Công việc hiện tại khá đơn giản, đó là giúp hắn mua bữa sáng, chuẩn bị một số quần áo để thay và làm những việc như của bảo mẫu.

Thẩm Tiểu Hi nhìn thấy Đỗ Huy từ trưa nay đã ngơ ngác nhìn màn hình máy tính, không những chưa ăn trưa mà ngay cả bữa tối cũng chưa ăn, trên mặt khó tránh khỏi lộ ra vẻ lo lắng.

"Hắn hoạt động tự do ở Yến Kinh nhiều năm như vậy... Hắn đã chịu đựng quá nhiều gian khổ và khó khăn, hiện tại không dễ gì tìm được cơ hội để tỏa sáng, hắn đương nhiên sẽ đặc biệt chú ý đến nó. Khi số liệu ổn định trong vài ngày tới, Tâm tình của hắn cũng sẽ ổn định hơn, đương nhiên... nếu như muốn hắn sớm hồi phục thì cứ tát hắn một cái." Trương Thắng nhìn bộ dáng của Đỗ Huy, không có chút nào kỳ quái, chỉ cười nói.

"hả. . !"

Thẩm Tiểu Hi do dự một lát, nhìn tay mình, lại nhìn Đỗ Huy, lập tức bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình.

Cô suýt chút nữa tin vào lời nói xấu xa của Trương Thắng rồi.

"Cô ở lại đây với cậu ta. Sắp đến giờ rồi, phía Kha đạo diễn cũng sắp xong việc rồi!"

"Được. !"

"Tinh Quang Vị Lai" trải qua những thay đổi lớn về nhân sự, theo đó cũng có rất nhiều văn phòng trống.

Sau một hồi đấu tranh, Từ Thắng Nam đã chiếm được một nửa không gian trên tầng 12 của Tòa nhà Tinh Quang.

Một nửa không gian này được chia làm 2 nhóm dự án là nhóm dự án phim "Mùa Hè Năm Ấy" và nhóm dự án album nhạc "In the Rain".

Trương Thắng bước ra khỏi văn phòng và nhìn thấy nhân viên ra vào...

Trong số những nhân viên này, có bộ phận phân tích dữ liệu, bộ phận tiếp thị và quảng cáo đối ngoại, bộ phận kết nối nhãn hiệu của "In the Rain"...

Tất cả những người này đều ở lại trong những thay đổi to lớn ở Tịnh Quang Vị Lai.

Trương Thắng nhìn thoáng qua cũng biết những người này chính là đội ngũ nòng cốt của Tinh Quang Vị Lai, đều là những người tinh nhuệ đã được sàng lọc và loại bỏ những người không phù hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận