Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 998: Bến cảng

Lâm Hạ cũng bước ra khỏi xe, im lặng hồi lâu, đột nhiên hít một hơi thật sâu:

"Cậu cần một bến cảng để nghỉ ngơi..."

Trương Thắng dừng lại.

"Vậy nói cho tôi biết, bến cảng nào?" – Nụ cười của Trương Thắng biến mất, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Hạ:

"Kỳ thực, tôi cũng muốn biết rõ hơn về bản thân mình..."

Lâm Hạ không lùi bước, nhưng sắc mặt càng ngày càng đỏ, giống như lấy hết dũng khí, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Trương Thắng, cô bối rối nhẹ, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nghiêm túc nói:

"Tôi nghĩ, tôi..."

Vừa mới nói được chút thì nghe được chuông điện thoại của Trương Thắng reo lên.

Rất nhiều người đến.

Ngoại trừ ảnh hưởng nhẹ khi chạy bộ mạnh, mọi thứ khác đều như người bình thường.

"..."...

Chân của Cố Giang Yến đã đỡ 7-8 phần.

"Lần sau nói tiếp đi, lên nhà trước, cha mẹ tôi chờ lâu lắm."

Nhìn Trương Thắng trò chuyện với cha mẹ...

Nhưng Trương Thắng không nhận điện thoại mà là nhìn cô một cách nghiêm túc.

Bản chất bà hơi lạnh lùng, nhưng khi thấy Trương Thắng đi tới thì vẫn cười nồng nhiệt mời Trương Thắng vào nhà.

"À, tôi mang quà lên trước..."

Nhưng cuối cùng cô cũng không nói gì:

Nhưng đêm giao thừa năm nay, ngoài gia đình Lâm Hạ ra thì chỉ có Trương Thắng.

Hai bên ngồi ăn, Lâm Quốc Đống thỉnh thoảng cùng Trương Thắng trò chuyện về tình hình hiện tại của 'Công ty Khoa học kỹ thuật Diệu Hoa' trong năm 2010 và một số sắp xếp công việc.

Đêm giao thừa năm ngoái rất náo nhiệt.

Trương Thắng cũng đáp lại, thỉnh thoảng đưa ra một số đề xuất mà Lâm Hạ không hiểu được, nhất là khi hai người nói về năng lượng mới trong tương lai, ý tưởng 3. 5G và 4G, mọi người trong phòng đều không chen miệng được.

Lâm Hạ đi theo sau Trương Thắng...

Cô nhạy cảm phát hiện, dường như Trương Thắng đã thay đổi rất nhiều trong hơn một năm qua, mặc dù vẫn có vẻ hay nói hay cười, nhưng Lâm Hạ luôn cảm thấy sâu trong tim Trương Thắng có một nơi vô cùng yếu ớt...

Lâm Hạ không biết tại sao, thi thoảng trong đầu lại hiện lên hình bóng của Trương Thắng.

Hiện tại, Trương Thắng quang vinh vẻ vang, bơi lội trong giới kinh doanh như cá gặp nước, giao thoa giữa hai người ở ngoài đời ngày càng ít đi.

Trong quá trình này, cô cũng cảm thấy đồng cảm với Trương Thắng, mỗi khi nghĩ đến Trương Thắng không cha không mẹ, dường như chỉ có một mình trong thế giới này, bước trên bóng tối lạnh lẽo đi về phía trước, cô cảm thấy có hơi đau lòng, muốn cố gắng hết sức để giúp hắn...

Một năm nay...

Cô cảm thấy đây hẳn là 'tình cảm' được mô tả trong tiểu thuyết.

Lâm Hạ không nói một lời, im lặng nhìn Trương Thắng từ đầu đến cuối.

Lâm Hạ lại liếc nhìn Trương Thắng.

Bây giờ cô, có thể mang gì đến cho Trương Thắng đây?

Cô chưa bao giờ phủ nhận 'tình cảm' này, nhưng...

Cô thường thấy nhiều tin tức khác nhau về Trương Thắng trên Internet.

Nhưng sau đó...

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng dần nảy sinh một cảm xúc 'lạ thường'.

Có lẽ đó là sự kính nể vì hắn đi lên từ hai bàn tay trắng, có lẽ là cảm giác bình yên trong hắn qua những lần gặp gỡ ngắn ngủi, hoặc có lẽ là những cảm xúc khó bề giải thích được trong phút chốc.

Nhưng...

Đây là một câu chuyện truyền cảm hứng hoàn hảo, hắn đã vươn lên từ địa ngục, bất chấp nghịch cảnh, từng bước đi đến vị trí hiện tại, trải nghiệm của hắn hoàn toàn có thể viết nên một 'cuốn sách bán chạy'.

Mới đầu là nhớ về câu chuyện của Trương Thắng...

Dù là khi đang viết sách hay ở trong học viện...

Lúc này, Trương Thắng chẳng thiếu thứ gì, còn mình, hình như cũng chẳng giúp được gì cho hắn...

Lâm Hạ vẫn luôn suy nghĩ lý trí về cái gọi là 'tình cảm' hay 'hảo cảm' của mình.

Không biết qua bao lâu...

"Trương Thắng, cậu cảm thấy Lâm Hạ nhà tôi thế nào?"

"Hả?"

Lâm Hạ nghe vậy.

Đột nhiên ngẩn đầu lên.

Lại thấy có vẻ cha mình như uống say rồi, đột nhiên hỏi một câu như vậy.

"Trương Thắng, ngươi cảm thấy Lâm Hạ của chúng ta thế nào?"

Trương Thắng nghe thế, vô thức ngẩng đầu nhìn Lâm Quốc Đống.

Sắc mặt Lâm Quốc Đống hơi say, nhưng vẻ mặt lại đang cười.

Cố Giang Yến ho nhẹ, sau đó khẽ cau mày, nhưng cuối cùng cô cũng không ngăn Lâm Quốc Đống nói câu đó, tiếp tục uống một ly rượu vang đỏ như thường.

Bầu không khí im lặng trong chốc lát.

Chỉ có chiếc TV lớn cạnh ghế sofa đang phát các bản tin cuối năm về Gala Lễ hội mùa xuân.

Khi còn học cấp 3, nguyên thân là một người bướng bỉnh và mạnh mẽ, ước mơ của hắn là Đại học Yến Kinh.

Cô lại nhìn Trương Thắng...

Nhưng trên mặt Trương Thắng cũng có hơi kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn nàng một cái rồi cười lên.

"Chú Lâm... cháu muốn biết chú đang hỏi mặt nào?"

"Mọi mặt..." – Lâm Quốc Đống cười nhìn chằm chằm Trương Thắng, ánh mắt như đang chờ đợi.

"Cha!" – Lâm Hạ hít sâu một hơi, cố ngăn chủ đề gây tranh cãi và xấu hổ này.

Nhưng...

"Rất lâu về trước, Lâm Hạ là bạn cùng bàn của cháu, cậu ấy học rất giỏi, cháu từng muốn vượt mặt cậu ấy về phương diện học tập, nhưng cháu phát hiện có học thế nào cũng không thể vượt được... nếu là thời trung học, cháu nghĩ, có lẽ cậu ấy là nười cạnh tranh... khi đó cậu ấy, cháu cảm thấy rất đáng giận, còn làm mình cảm thấy chán ghét..." – Trương Thắng chưa bao giờ là người tránh né.

Hắn đặt bát đũa xuống, nhẹ nhàng rót cho mình một ly rượu vang đỏ, ánh mắt lại dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Hạ một lúc rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giây lát, những hồi ức thời trung học hiện lên trong đầu hắn...

Lâm Hạ đột nhiên hồi hộp lên, cô cảm thấy câu hỏi của cha mình quá đột ngột, đến mức chẳng ai chuẩn bị trước, thậm chí cô còn cảm thấy dù trả lời thế nào cũng sẽ rất xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận