Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 535. Cậu thích tôi, đúng chứ?

Chương 535: Cậu thích tôi, đúng chứ?

Nhưng sự thất vọng này chỉ lóe lên rồi biến mất, trở thành đồng cảm.

Sau đó gật đầu.

Trương Thắng cúi đầu ăn một lúc.

Đột nhiên trong lòng hơi gợn sóng.

Cuối cùng, một lát sau, hắn ngửa đầu lên nhìn Lâm Hạ :

"Lâm Hạ, tôi có thể hỏi cậu một câu không?"

"Cậu hỏi đi, tôi cũng sẽ thành thật trả lời."

Không lên tiếng.

Cô lấy khăn ăn.

"Có chút hảo cảm, hẳn là không đến nỗi thích, tất nhiên đôi khi sẽ nhớ đến cậu, nghĩ sao cậu có thể chịu được quãng thời gian mắc nợ khó khăn ấy, lúc trước tôi từng nghe mẹ mình nói về cậu, mẹ nói rằng: Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ là cả đời đã bị hủy hoại..."

Trương Thắng đưA khăn ăn cho cô.

Chúng biến thành một thông tin.

"..."

"Cậu thích tôi, đúng chứ?" – Trương Thắng nhìn bàn đồ ăn này.

Lau nước mắt, tiếp tục thở dài:

Đối diện với ánh mắt của Trương Thắng, Lâm Hạ không quay đầu đi cũng không nhìn sang chỗ khác, chỉ nhìn thằng vào Trương Thắng:

Từng suy nghĩ hiện lên trong đầu, sau đó...

"Tôi thực sự không thể tưởng tượng được rằng một người, không có cha mẹ, lại đến Yến Kinh một mình, sống một mình không nơi nương tựa..." – Lâm Hạ nói xong, hốc mắt lóe lên ngấn lệ óng ánh.

"..."

Trương Thắng nghe lời nói của Lâm Hạ, cúi đầu xuống.

"Ánh sáng ấy giống như một sức mạnh cổ vũ vậy, rất sáng, tôi không phải là người kiên cường gì, cho nên tôi muốn dính chút sức mạnh này, dù là trên người hay trong tim..."

"Có lẽ đây là người đầu thai may mắn thông cảm cho người bất hạnh, nhưng tôi phải thừa nhận rằng cậu là một người rất hấp dẫn, tôi nhìn cậu đứng lên từng chút một từ địa ngục, từ vực sâu, tôi rất vui, nhất là hôm nay khi biết cậu sắp trả hết khoản vay, cảm xúc phấn khởi đó tôi cũng không nói nên lời, rất muốn hò hét, muốn ủng hộ, thậm chí còn cảm thấy rất vinh hạnh vì mình có một người bạn như vậy..."

"Cho nên, nhân dịp sinh nhật cậu hôm nay, cho nên mới muốn ăn cơm một mình với cậu, nói chuyện tán gẫu, Trương Thắng, cậu có biết là cho dù cậu xụ mặt ra vẻ nghiêm túc, nhìn rất khắm, khiến tôi muốn cắn cậu một cái cho cậu biết đau là gì, nhưng trên người cậu biết phát sáng..."

"Tôi nói xong rồi, ăn cơm đi, hôm nay mất mặt trước mặt cậu, nhưng tôi cảm thấy rất dễ chịu..." – Lâm Hạ nói một hơi xong, như là gỡ gánh nặng xuống vậy.

"Cậu khiến tôi nhìn thấy được kỳ tích trong đời sống, cho nên tôi vẫn luôn tự nhắc mình rằng bên cạnh tôi không chỉ có một kỳ tích là cậu!"

"Trên đời này chắc chắn có kỳ tích."

Lâm Hạ vừa nói rất nhiều vừa rơi lệ như suối.

"Hình như tôi không có chuyện gì để kể..."

"..."

"Sau khi uống chút rượu thì con người không cần phải giữ kẽ như vậy nữa..."

"Hả?"

"Uống một ly rượu không?"

Trương Thắng chưa bao giờ thấy Lâm Hạ nói nhiều như vậy, cũng chưa từng thấy Lâm Hạ xúc động như vậy.

"Trương Thắng, tôi đã kể rất nhiều câu chuyện của mình, tôi muốn nghe câu chuyện của cậu..." – Lâm Hạ lau nước mắt nhìn Trương Thắng.

"Tôi?"

"Phải!"

Lâm Hạ nhấp một ngụm nước trái cây rồi thở ra thật sâu, vàng mắt đỏ bừng, nhìn chăm chú về phía xa.

Nghe xong lời này, khóe miệng Trương Thắng khẽ giật:

Cho nên, đó là vai trò của Trương Thắng.

Có vẻ cô ấy cần một người lắng nghe, một người lắng nghe có thể thấu hiểu mình.

"Tôi không giữ kẽ, chỉ là chuyện của tôi có thể lên mạng tìm ra mà, cho nên cũng không biết kể chuyện gì..."

"Vậy tôi hỏi, cậu trả lời?"

"Được!"

"Hay là uống đi..."

"Lâm Hạ, tôi có lý do nghi ngờ cậu muốn mượn rượu sau đó gạo nấu thành cơm với tôi! Cậu mời rượu ân cần như vậy tôi thấy không ổn lắm... dù sao cũng có cái kiểu nói là say rượu mất nhận thức đấy thôi..." – Trương Thắng đẩy kính bình tĩnh từ chối.

"Không có nha!" – Mặt Lâm Hạ đỏ lên:

"Bỏ đi, vậy tôi không hỏi nữa, ăn thôi!"

"Ừm, ăn đi ăn đi, thật ra thì uống chút rượu cũng không phải không được..."

"..."...

Vẻ mặt hắn đã bớt nghiêm túc hơn trước.

Khi ngủ...

Trương Thắng vừa lên xe liền ngủ trên ghế.

Xe chạy đến nơi xa.

Lâm Hạ trơ mắt nhìn hắn nốc hết vào bụng, nhưng có vẻ vẫn luôn không say, thậm chí còn không nôn mửa.

Có vẻ là hắn say cho nên đã lấy hết đống rượu quý của Lâm Quốc Đống ra.

"Cậu muốn đến chỗ tôi?"

"Tôi đến bệnh viện..."

"Ồ..."

10 giờ tối.

Trương Thắng rời khỏi hoa viên Hải Thự.

Lâm Hạ tiễn Trương Thắng ra cổng, nhìn hắn lên xe.

Sau đó Lâm Hạ như nghĩ đến cái gì, đi theo hắn.

Trương Thắng uống rượu.

Uống không chỉ một ly.

"Thôi khỏi đi! Tôi lên xe với cậu ha?"

"Ừm, được."

"Về nhà rồi thì gửi tin nhắn cho tôi."

"Ài, tôi đùa chút..."

"Trương Thắng!"

"Cậu không giữ tôi ngủ lại à? Nội dung cốt truyện hình như không phát triển như vậy nhỉ? Chẳng phải bình thường sau khi uống rượu đều ngủ lại ư?"

Đi ngang qua bệnh viện, Lâm Hạ đột nhiên nhìn thấy một bóng người cởi trần chạy trong đám đông, chỉ mặc một chiếc quần.

Ven đường có rất nhiều người lấy điện thoại ra quay, cách một cửa xe cũng nghe được tiếng nghị luận của họ.

Nhưng anh ta dường như không quan tâm chút nào, như thể đã buông thả bản thân, vừa chạy vừa hát!

Cô thấy thế ngẩn cả người!

"Trương Thắng!"

"Sao thế?"

"Tỉnh lại đi, người này không phải là AK ư? Sao anh ta lại thành như thế rồi?"

"Anh ta của hiện tại, làm cái gì cũng không thấy lạ lắm..."

"Nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố..."

"Còn mặc quần, có nghĩa là anh ta vẫn còn lý trí, không hưởng thụ được cảm giác hưng phấn tột đỉnh..."

"Hả?"

"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận