Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 398. Khóc

Chương 398: Khóc

Trương Thắng ngồi bên cửa sổ khách sạn, xem xét kỹ số liệu, trên môi hiện lên một nụ cười.

Kha Triển Sí đang lướt weibo bên kia.

Hắn phát hiện mấy ngày nay mình tuyên truyền tiếp địa khí gần như đã tạo thành một tiếng vang nhỏ, đồng thời cũng nằm trong top mười xu hướng tìm kiếm trên weibo...

Chỉ là tiêu đề tin tức trên weibo thật chấn động!

"Đạo diễn nghèo túng được ăn cả ngã về không!"

"Vì tuyên truyền, hắn liều mạng, nhưng sao phim vẫn không người hỏi thăm!"

"Trận chiến cuối cùng của Kha Triển Sí!"

Tiêu đề trên weibo, con mẹ nó...

"Tổng giám đốc Trương, tin tức này có thể đừng cường điệu như vậy được không?"

"!"

Bi kịch?

"Sốc quá! Buồn quá, Mùa Hè Năm Ấy vì độ nổi tiếng kém mà mời diễn viên ký tên!"

"Được rồi! Tôi sẽ sắp xếp để anh nhận giải ngay. Buổi ra mắt của Liên hoan Phim Quốc tế Nam California không phải bắt đầu vào tối nay sao? Tôi làm cho anh một cái cúp đạo diễn xuất sắc nhất. Trên đó còn có chữ ký của tôi bằng tiếng Anh. Tuần sau đừng đi tuyên truyền nữa, hãy đi nhận giải đi. Sau khi nhận được giải thưởng, cầm cúp tiếp tục tuyên truyền hiệu quả sẽ tốt hơn!"

"Kha Triển Sí, một đạo diễn giỏi chịu cúi đầu!"

"Người ta thường thích nhìn núi uốn lượn lên xuống chứ không thích nhìn đồng bằng. Anh một đường quét tới thì ai quan tâm? Bây giờ nếu ép anh thảm thêm một chút thì sẽ có càng nhiều cư dân mạng sẽ đồng cảm cho anh hơn!"

"Khả Triển Sí khóc!"

"Kha Triển Sí: Chúng tôi không phải ăn xin, chúng tôi muốn sống, van xin các bạn đến xem phim của tôi!"

Hình dung Kha Triển Sí là một kẻ hèn mọn, đáng thương, khiến người ta đồng cảm thương xót...

"Được rồi, tư duy chúng ta hơi phóng đại một chút. Được rồi, buổi tối anh nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai anh hãy đưa đội ngũ của mình đến Brazil để tham gia buổi lễ... Đúng rồi, tôi đã chuẩn bị sẵn nhiếp ảnh gia đi cùng, chính là giáo viên Lý Trung Hà, thầy ấy sẽ theo anh đến Brazil giúp anh chụp vài bức ảnh quảng bá quốc tế!"

Chết tiệt!

"???"

"Nhưng... !"

"Tôi... thế nhưng... !"

"A?"

Nhưng anh ta nghe thấy điện thoại của Trương Thắng đổ chuông.

"Đừng ngạc nhiên, toàn cầu phim của chúng ta hiện không chỉ có hơn một trăm hai mươi tám khu vực trên thế giới!"

Nói trước cho anh biết phần thưởng là cái gì.

Khi Tề Dự Phú tới nơi này thì cảm xúc đầu tiên hắn cảm thấy là khiếp sợ.

Có người chơi kiểu mờ ám như vậy sao?

Trong quan niệm của những người làm nghề thì lễ trao giải quốc tế đều cao quý, phồn hoa, nghệ thuật, trang nhã, ồn ào náo động, dẫn đầu trào lưu, thảm đỏ...

Thưởng tượng vàng, chiếu phim, đưa phim ra quốc tế.

Hắn không thể tin được Trương Thắng lại đem giải thưởng tên là "Giải thưởng Quốc Tế Nam California" tổ chức khai mạc ở nơi này.

Kha Triển Sí vừa định nói gì đó...

Rocinha.

Xóm nghèo lớn nhất Brazil.

Đường bùn gập gềnh, kiến trúc san sát, dây điện chằng chịt như dây điện, ngửa đầu lên là có thể thấy vô số túi rác treo khắp nơi, thậm chí có cái nằm trên cả dây điện.

Trương Thắng nghe điện thoại xong, vẻ mặt có chút kinh ngạc, sau đó nghiêm túc nhìn Kha Triển Sí"Đạo diễn Kha, anh thu dọn đồ đạc và đi Brazil ngay. Không, anh liên lạc với chị Thắng Nam ở Tinh Quang Vị Lai, hỏi chuyện bản quyền một chút!"

Kha Triển Sí choáng váng!

"Cái gì!"

"Có lẽ bản quyền phim của chúng ta thực sự sẽ bán được ở Brazil chăng?"

Đó là tưởng tượng của tất cả mọi người.

Nhưng...

Tề Dự Phú khi tới Rocinha thì cảm giác đầu tiên hắn cảm nhận được là quá quê mùa, thậm chí có thể nói là bẩn thỉu.

Đây không chỉ là cảm giác của một mình Tề Dự Phú, đây là cảm giác của tất cả mọi người khi vừa tới nơi này.

Mạnh Thụ Vinh ngồi trên thuyền gắn logo "Trần Nhà Tích Hợp Obon", vừa đi vừa nôn, sau khi bước lên được đất liền thì hai chân hắn lập tức run một cái.

Sau khi khiếp sợ qua đi thì Mạnh Thụ Vinh lập tức cmar thấy bất an.

Hắn thấy rất nhiều người đeo mặt nạ, tay cầm súng, mặc dù những người kia đang chào hỏi hắn một cách cực kỳ nhiệt tình nhưng trên lưng của hắn hiện tại đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Những cây súng kia là đồ thật!

Là đồ thật!

Sau đó...

Hắn đi theo Leo John, người phụ trách khu vực này để tham quan hoàn cảnh xung quanh.

Nếu như hình dung nơi này bằng một câu thành ngữ thì có thể nói là rách nát không chịu nổi, hoặc là khắp nơi hoang tàn.

Tuy nhiên những người bản địa này rất hoan nghênh hắn, hắn đi tới đâu thì mọi người đều chào hỏi hắn một cách nhiệt tình.

Nhưng suy nghĩ mở chi nhánh của Trần Nhà Tích Hợp Oban đã bị phá nát.

Đơn hàng lần này nguyên chủ là Leo John.

Những công nhân đi theo hắn để lắp đặt hiện tại đã chim sợ cành cong.

Ngày đầu tiên bọn hắn tới bọn hắn đã vùi đầu vào làm việc, không dám lười biếng một chút nào, thậm chí những chi tiết nhỏ đều được làm một cách cẩn thận, thậm chí là tinh tế.

Sau khi làm xong thì bọn hắn còn chủ động quét sạch toàn bộ nhà của Leo John!

Quét sạch hơn những người giúp việc của nhà ông ấy nữa.

Andre cực kỳ giật mình trước thái độ dịch vụ như thế này, ông ấy không chỉ tán thưởng sự tinh tế trong tay nghề của bọn hắn mà y còn nói rằng bọn hắn quả thật là top đầu, thậm chí còn muốn bo thêm tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận