Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 346. Ngày mai sẽ đến

Không có sự ép buộc bên phía tư bản, không có diễn viên do nhà đầu tư nhét vào, cũng không có các nhân tố bên ngoài quấy rầy, mặc dù vốn đầu tư thấp nhưng anh ta có thể thoải mái hết lòng quay chụp bộ phim, không phải kiêng dè thể hiện tài năng của mình.

Thời gian này!

Là tháng ngày bận rộn nhất, phong phú nhất, nhưng cũng là lúc vui sướng nhất.

Bộ phim quay hơn 1 tháng ở khu dạy học...

Ngày mai quay xong thì phải đi nơi khác, lòng Kha Triển Sí dâng trào cảm xúc phức tạp sắp cách biệt.

"Ừm, nhưng không đủ người..." – Lâm Hạ gật đầu.

Thật ra, không chỉ có đề xuất của Kha Triển Sí, mà ngay cả bạn học cũng có ý tưởng này.

Thậm chí Cao Phi còn đặt trước khách sạn sẵn.

Trước kia cùng Trương Thắng gặp đủ mọi chuyện khiến trong lòng anh dần xem Trương Thắng là lãnh đạo của mình, thậm chí theo một nghĩa nào đó thì Trương Thắng như một tiền bối, một người dẫn đường.

Trương Thắng và Lâm Hạ là bạn học.

Văn phòng lập tức im lặng.

Đúng lúc này, anh ta đột nhiên nghĩ đến...

"Ừm, Trương Phán Phán, ngoài Trương Phán Phán, còn có giám đốc Trương..."

"Để tôi liên lạc đi, đạo diễn Kha, tôi xem anh rất bận, bằng không anh cứ làm hết việc trước đã?"

Khách sạn là nơi tổ chức tiệc tối tốt nghiệp lúc trước, thậm chí chọn cùng một thời gian, cùng một căn phòng...

Cảm giác chênh lệch này khiến Kha Triển Sí cúi đầu, cảm xúc vô cùng phức tạp.

"..."

"Còn thiếu ai nữa không?"

Nhưng...

Kha Triển Sí nhìn quyển vở trên bàn rồi gật đầu.

Ánh mắt Kha Triển Sí lúc đầu sửng sốt, sau đó cười gượng, cuối cùng hắn cúi đầu thổn thức.

Lâm Hạ rời khỏi văn phòng.

"Không biết giám đốc Trương có rảnh hay không, hay là để tôi liên lạc cậu ấy?"

"Ừm, được rồi."

Điện thoại reo hồi lâu.

Lâm Hạ cũng không đi vào, không muốn gây chú ý nên cúi đầu xuống, đi qua một góc ngoặt, vào ký túc xá tạm thời của mình ở tầng cao nhất.

Mặc dù Trương Phán Phán đang điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng Lâm Hạ vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc.

Ở lối vào hành lang, vang lên tiếng của các bạn học.

Sau khi nói xong...

Cô đi xuống hành lang.

Hồi lâu sau...

Lâm Hạ nói vài câu, nhưng vẫn thấy im lặng.

Đầu dây bên kia liền im lặng.

Bọn họ được dẫn dắt bởi Cao Phi – người từng là ủy viên thể dục trò chuyện xem tối mai ăn gì, chuẩn bị hoạt động nào, hát bài hát gì.

Lâm Hạ nói với Trương Phán Phán về chuyện này.

Trương Phán Phán ở đầu bên kia điện thoại đã không còn kiêu ngạo như trước...

"Ngày mai tôi sẽ đến!" – Cô ấy nói vậy.

Sau khi lên đến tầng cao nhất, cô bật điện thoại lên, do dự một lát, cuối cùng lựa chọn gọi điện thoại cho Trương Phán Phán trước.

Trong điện thoại.

"Alo, Hạ, Hạ..."

Khi Lâm Hạ nghĩ rằng chắc Trương Phán Phán sẽ không trả lời cuộc gọi của mình thì bên kia bắt dây.

Lâm Hạ nghe thấy đầu dây bên kia thở một hơi dài, như là làm ra một quyết định quan trọng nào đó.

"Trương Thắng... sẽ đến sao?"

"Tôi không biết... tôi còn chưa gọi điện thoại cho hắn, sao thế?"

"Không... không có gì..."

"Vậy cứ thế trước? Có gì mai cậu đến đây chúng ta lại trò chuyện tiếp..."

"Đừng, đừng cúp, Hạ Hạ... Tôi..." – Ở đầu dây bên kia, Trương Phán Phán dường như đang rất sợ hãi thứ gì đó.

Sau một hồi im lặng, cô ấy lại lên tiếng với giọng điệu run rẩy.

"Tôi... cậu có thể nói với Trương Thắng không, tôi đã có vốn liếng để trao đổi, nhưng mà hiện tại tôi... hiện tại tôi không biết nên làm gì, tôi muốn làm một chuyện, nhưng... tôi không biết nó đúng hay sai..."

"..."

Sau khi đọc xong...

Trương Thắng nhận bảng giá, nghiêm túc đọc.

"Giám đốc Trương, mấy cửa hàng trần tích hợp đã đồng ý cùng bán hàng 'Obon' của chúng tôi, đây là bảng giá và tiêu chuẩn kiểm toán lắp đặt mà tôi định đưa cho họ, cậu xem thử có ổn chưa..."

Anh cẩn thận lấy ra vài bản hợp đồng trên bàn đưa cho Trương Thắng:

Trông dáng vẻ rất buồn cười.

Mạnh Thụ Vinh mỉm cười, nhưng chạm vào vết thương, có hơi đau, cả người giật lên.

Sau khi nhìn một lúc, hắn quay đầu nhìn Mạnh Thụ Vinh.

Mạnh Thụ Vinh đang bôi thuốc nhờ sự giúp đỡ của vợ Lý Ái Phượng...

Mấy tiếng trước, Mạnh Thụ Vinh nói chuyện với cửa hàng trần tích hợp bên cạnh về việc hợp tác, nhưng không ngờ rằng một ông chủ trong số đó lại rất nóng nảy...

Hai người bọn họ đánh nhau.

Mạnh Thụ Vinh bị đánh, mặt mũi sưng lên, còn ông chủ của cửa tiệm đó...

Bị Mạnh Thụ Vinh đánh nhập viện.

Bởi vì là ông chủ kia đánh trước, còn Mạnh Thụ Vinh là tự vệ cho nên anh ta không bị gì, sau khi lập biên bản thì được thả ra.

"Anh còn ổn chứ?"

"Cũng đỡ..."

Những thùng đệm này sẽ được chuyển đến bến tàu vào ngày mai, chính thức giương buồm đến Brazil.

Hắn nhìn kỹ vào hàng hóa trên xe tải, gật đầu hài lòng.

Xe tải xếp hàng và đậu thành một loạt trước tiệm.

Hắn nhìn thấy ba chiếc xe tải bên ngoài tiệm.

Trương Thắng lại đến cửa hàng 'Tập đoàn Obon'.

Chiều tối.

Trương Thắng không trả lời Mạnh Thụ Vinh mà rơi vào trầm tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận