Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 516. Nghiên cứu

Trong văn phòng.

Trần Mộng Đình nhìn Thang Vũ hào hứng nói một loạt thuật ngữ học thuật với Trương Thắng.

Cô không hiểu chút nào.

Cô chỉ cảm thấy Thang Vũ điên rồi!

Trên thực tế, khi tiếp quản Bình điện Bác Thế, cô ngày càng khó hòa hợp với Thang Vũ.

Người này là một kẻ điên từ trong ra ngoài, còn là một kẻ điên không biết đạo lý đối nhân xử thế!

Lúc trước có đoạn thời gian lãnh đạo đi tham quan nhà máy, thực ra lãnh đạo cũng có ý tốt, thấy công ty phát triển xanh tươi nên dẫn phóng viên đến, nhân tiện quảng bá Bác Thế một chút!

Thang Vũ đã làm gì?

"Thầy Thang, tôi rất hiểu rõ thầy!"

Nhưng hắn vẫn nghiêm túc gật đầu, lời nói chân thành:

Thang Vũ làm không ít chuyện giống vậy, hơn nữa ngày càng quá mức!

Trương Thắng cũng nghe không hiểu.

Lúc đó cô luống cuống, liên tục theo sau lãnh đạo cười giải thích cho Thang Vũ...

"Thầy Thang, việc gì phải khổ như vậy?" – Trương Thắng thở dài.

Thang Vũ lại lạnh mặt đẩy lãnh đạo ra ngoài, còn nói thêm mấy câu khó nghe như 'ngồi mát ăn bát vàng'.

"Có điều vay 2 triệu, không phải hơi nhiều quá ư?"

Giải thích đến rát cả họng các lãnh đạo mới dịu đi một chút!

Sắc mặt lãnh đạo tái xanh tại chỗ, phất tay rời đi!

Thang Vũ nói một tràng ra.

Lần đầu tiên gặp Thang Vũ, dù EQ Thang Vũ không cao nhưng vẫn giữ được tỉnh táo như người thường, không có điên như vậy.

Như thế thật sự khiến Trần Mộng Đình không hiểu được, một người trưởng thành 40 tuổi sao lại có thể có EQ thấp đến mức làm người tức giận như vậy.

Còn bây giờ, có vẻ anh ta hoàn toàn vứt hết EQ đi rồi, thậm chí nhìn mắt anh ta thì có vẻ cũng không cần một xu lợi nhuận nào.

"Không nhiều! Quá ít, Trương Thắng, cậu phải hỗ trợ tôi trong chuyện này! Hơn nữa tôi có thể đưa cậu tất cả lợi nhuận do kết quả nghiên cứu tạo ra, tôi có thể làm mà không cần một xu, tôi sẽ đưa toàn bộ bằng sáng chế độc quyền cho Bác Thế chúng ta..." – Thang Vũ thở gấp, nói rất nhanh, hận không thể lấy hết tiền ra đem đi nghiên cứu.

Hắn thấy Thang Vũ thực sự đã thay đổi rất nhiều.

"Tôi định tìm, nhưng em ấy cứ ngăn tôi, thậm chí còn không cho tôi tiếp tục vay, nếu không vay thì sao tôi mua được máy móc, không mua được máy móc thì làm sao nghiên cứu..."

"Tôi chắc chẳn không chỉ một mình mình, tôi tốt nghiệp đại học Yến Kinh, có rất nhiều đồng nghiệp ở đó, lần này tôi dự định tìm bọn họ đến gia nhập vào nghiên cứu..." – Thang Vũ trả lời.

Mỗi lời cô ấy nói đều giống như một thanh kiếm, cực kỳ chói tai!

"Tôi biết mọi người đều nghĩ tôi điên rồi, nhưng trên đời này có rất nhiều thứ còn có ý nghĩa hơn tiền tài!"

Chỉ đứng dậy và lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ góc độ của một người bình thường, hắn thực sự không thể hiểu được ý nghĩa mà Thang Vũ làm như vậy.

"Hử!"

"Đàn chị..."

Mơ hồ, hắn cũng cảm thấy có chút áp lực.

"Thầy Thang, cho dù có 2 triệu thì thầy định nghiên cứu kiểu gì? Một mình thầy làm được không? Thầy cần một đội ngũ chứ..."

Thang Vũ bị mắng đến mức không dám nhìn Trần Mộng Đình, nhưng anh ta vẫn nhìn vào Trương Thắng:

"Trương Thắng, cậu giúp tôi ký tên bên ban lãnh đạo trường! Thẩm Nghị có quan hệ tốt với cậu, cậu kêu Thẩm Nghị giúp đỡ chút..."

Trương Thắng không lên tiếng.

"Ừ, rồi thầy Thang tìm được chưa?" – Trương Thắng gật đầu rồi tiếp tục hỏi.

Cô ấy đập bàn, nhìn thẳng vào Thang Vũ, cả văn phòng tràn ngập giọng nói của cô, chấn động ù ù màng nhĩ.

Trương Thắng chưa bao giờ thấy Trần Mộng Đình nóng giận như vậy.

"Thầy Thang! Làm sao mà em đồng ý khoản vay 2 triệu được? Không phải thầy không biết tài chính của chúng ta hiện tại eo hẹp như thế nào! Hơn nữa đây là thời điểm đặc biệt, chẳng những em không đồng ý, các lãnh đạo của Yến Thạch Hóa cũng không chịu, vừa rồi họ gọi cho em còn mắng em một trận! Thầy không nghe thấy sao? Thầy Thang, thầy từng tuổi này rồi, không phải là con nít nữa, đừng tùy hứng, thầy không thể cầm sản nghiệp của chúng ta đi đặt cược vào nghiên cứu của thầy! Lỡ như không nghiên cứu ra cái gì thì chúng ta làm sao đây? Còn cái nịt à?"

"Chị ra ngoài nghỉ ngơi một lát trước, để em tâm sự với thầy Thang!"

"Được..." – Trần Mộng Đình gật đầu.

Sau đó rời khỏi văn phòng. ...

Trong công ty NC.

Dường như các nhân viên đều không có tâm tình làm việc.

Ngay cả người phụ trách là Thẩm Tiểu Hi cũng vểnh tai nghe theo.

Sau khi thấy Trần Mộng Đình đi ra, Thẩm Tiểu Hi nghiêng người:

"Chị Mộng Đình, sao rồi?"

"Haiz, có lẽ thầy Thang chỉ nên làm một giáo viên..."

"Bình thường."

"Tiểu Hi, AK bị làm sao vậy? Tôi vừa thấy một số tin tức..."

"Em cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, tóm lại là giống như thầy Thang vậy... con người cố chấp đến một mức độ nào đó thì sẽ điên lên... lúc trước làm người đại diện của AK em cũng không thấy cậu ấy như vậy!"

"Cái gì!" – Đôi mắt Trần Mộng Đình mở to: "Giám đốc Trương, cậu cũng điên rồi à?"

"Đúng vậy, vẫn chưa động vào cổ phần của trường, em đầu tư chút tiền từ doanh thu các nhân của mình..."

"Hai triệu?"

Trần Mộng Đình càng nghe càng không nói gì.

Cuối cùng lắc đầu.

Sau đó, cô trò chuyện một lúc với Thẩm Hiểu Hi về tình hình gần đây của NC Entertainment.

Khoảng nửa tiếng sau...

Cửa phòng làm việc mở.

Trương Thắng bước ra, Thang Vũ hưng phấn cầm một bản thỏa thuận, tinh thần phấn chấn đi về phía thang máy.

Nhìn dáng vẻ của Thang Vũ, Trần Mộng Đình cau mày:

"Giám đốc Trương, hai người nói chuyện ..."

"Đàn chị, em cho thầy Thang vay tiền..."

Thẩm Tiểu thêm mắm thêm muối kể chuyện hôm qua!

"Đúng vậy! Đập hết, cái gì đập được là đập hết! Em còn nghi ngờ có khi nào công ty chúng mình bị ám không... chị không biết bộ dáng điên cuồng hôm qua của AK đâu..."

"Phòng làm việc của cậu ấy đều đập nát?" – thấy nhân viên công tác lấy đống đồ nát đi ra thì Trần Mộng Đình vô thức hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận