Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 374. Bình định

Chương 374: Bình định

Ông ta đứng lên.

Nhưng...

Khi đứng dậy, Trần Quốc Vinh lại nói chuyện với ông về việc phê duyệt dự án, thậm chí còn gọi điện cho Chánh cục trưởng ở trước mặt mình.

Trong điện thoại, Trần Quốc Vinh nói về nhu cầu của Tưởng Dũng cùng với sự chân thành có thể giúp gia cố đê đập của ông ta.

Nghe vậy, Tưởng Dũng hít sâu một hơi!

Sau đó...

Lại ngồi xuống.

"Tôi mắc nợ mấy triệu!"

"Nhưng tôi gặp được ngài Thang Võ, ngài ấy chỉ dạy tôi rất nhiều thứ, sau đó tôi làm ra tiền! Tôi vẫn luôn cho rằng danh dự và chân thành là thứ quan trọng nhất của mình!"

Nhưng sau đó, ông lại thấy Trương Thắng đeo kính đi ra...

"Đúng vậy, ngay cả tôi cũng nghĩ rằng đời tôi coi như chấm dứt!"

Khi ông thấy dân làng đang đặt câu hỏi về cái gọi là 'cơ sở kinh doanh' cùng với 'việc làm'...

"Trong cơ thể tôi chảy dòng máu của thôn Thanh Hợp, tổ tiên tôi đã sống ở đây nhiều thế hệ, trong tương lai tôi có ở đâu đi chăng nữa thì cội nguồn của tôi vẫn ở đây!"

Vừa ngồi xuống thì ngoài cửa sổ càng ồn hơn.

"Tục ngữ có câu, học được thì phải dạy, kiếm được thì phải cho!"

Trong lòng ông ta thở phào nhẹ nhõm.

Ông lập tức đi tới bên cửa sổ lần nữa...

"Ban đầu tôi không thể xoay người được!"

"Mọi người đều nhìn cháu từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn đối xử với cháu rất tốt, luôn giúp đỡ cháu trong những giây phút khó khăn nhất, chịu cho cháu vay mượn... cháu vô cùng cảm kích!"

Sau khi Trương Thắng nói một câu, dân làng đang ồn ào lập tức im lặng. ...

"Đến nằm mơ cháu cũng muốn trở về báo đáp lại các cô các chú các dì các bác..."

"Vì vậy sau khi kiếm được tiền, tôi ngay lập tức nghĩ về quê hương, quê quán của tôi..."

"Hôm qua, cháu đã trả lại toàn bộ tiền cho các cô dì chú bác..."

"Trên thực tế, chúng tôi đã mất gần một tháng từ khi điều tra đến khi hạ cánh... Cuối cùng cũng xác định được kết quả, kết quả khiến cháu thở phào nhẹ nhõm, thầy Thang cảm thấy làng chúng ta vẫn còn tương đối chiếm ưu thế..."

"Các anh các chị nào có máy tính hoàn toàn có thể lên mạng search tìm trường đại học Yến Thạch Hóa này..."

dưới ánh đèn.

"À phải rồi, ngài Thang đây chẳng những là ông chủ của bình điện Bác Thế mà còn là thầy của cháu, thầy dạy đại học..."

Họ đã có ấn tượng tốt về Trương Thắng, nhất là hôm qua sau khi Trương Thắng trả nợ từng người một, lúc về nhà bọn họ còn nói với nhau tương lai của đứa trẻ Trương Thắng này.

"Nhà máy sản xuất bình điện Bác Thế đáng lẽ phải được xây ở Ninh Thành bên cạnh, nhưng cháu vẫn luôn nói với thầy rằng hi vọng ngài ấy sẽ đến quê hương của cháu, đến kiểm tra thôn của cháu một lần..."

"Thật ra, trước khi ngài Thang đến đã mua vài hộp trứng gà và một ít sữa bò..."

Sau khi Trương Thắng nói xong, hắn nhìn mọi người, cảm giác được mình đã hoàn toàn khống chế hiện trường rồi, hắn lại giơ loa lên.

Âm thanh phát ra từ tận đáy lòng khiến cho những tiếng chất vấn ban đầy đều biến mất sạch sẽ... ...

"Bình điện Bác Thế cũng là thương hiệu riêng của trường cháu!"

Máy quay của phóng viên đều tập trung vào Trương Thắng.

Trương Thắng vừa cầm loa vừa nhẹ nhàng đỡ những người già đang nằm trên mặt đất lên.

Các thôn dân đều nghe được từng câu từng chữ của Trương Thắng đều rất thành khẩn.

"Ừm, trở lại chuyện chính, dưới khẩn cầu của cháu, cuối cùng thì ngài Thang cũng đến đây khảo sát..."

"..."

"Chúng tôi có các thủ tục hoàn chỉnh, chúng tôi vượt xa về khoa học và công nghệ, đặc biệt chúng tôi còn được bộ công thương Yến Kinh phê duyệt... Cho nên, chúng tôi đã được cho phép!"

"Nên là chúng tôi đã đến đây sớm nhất có thể để nói chuyện với các đơn vị liên quan về việc thu hút cánh đầu tư!"

"Ngài ấy dự định phân phát cho chúng ta ở cửa thôn..."

"Dù sao thì lúc xây nhà máy vẫn cần sự giúp đỡ của các cô dì chú bác anh chị mà..."

"Đương nhiên đây cũng là thành ý của ngài Thang, có thể nhân cơ hội làm quen với chúng ta."

"Nhưng hôm nay ngài ấy không nghĩ rằng chúng ta lại ở đây ..."

"Các cô dù chú bác ơi... ờm thì, trứng gà đã được vận chuyển đến cửa thôn rồi, bên này quá chật chội, xe không vào được, hay là cháu mang mọi người đi nhận trước?"

"..."

Trong đám đông!

Vang lên tiếng xôn xao...

Các ông bà lão nghe được có thể nhận trứng gà miễn phí lập tức không nằm trên đất nữa!

Ông thấy Trần Quốc Vinh im lặng, như là có một luồng khí lạnh lẽo hiện ra ở chung quanh.

Ông ta thấy sau khi gọi điện thoại, trên mặt nhiệt tình của Trần Quốc Vinh dần không còn nụ cười nữa.

Ông ta nhìn Trần Quốc Vinh.

Sau đó...

Trong lòng ông cực không cam tâm!

Trận hỗn loạn vốn nên to lớn, quậy từ trong trấn đến trong huyện, thậm chí dự định quậy đến cả trong thành phố cứ thế kết thúc?

"Được rồi, mọi người về thôn cùng cháu thôi... Lần này cũng không mang nhiều trứng gà lắm, phỏng chừng còn chưa phát đến các ông các bà cô dì chú bác thì đã bị cướp sạch..."

Đêm đã khuya.

Tiếng ồn ào ngày càng nhỏ đi.

Một sự bất an mãnh liệt bắt đầu nổi lên trong lòng Tưởng Dũng.

Cuối cùng ông ta đi đến cửa sổ một lần nữa và nhìn xuống...

Phía dưới, ngoại trừ một vài người trẻ tuổi đang đợi mình ra thì những người còn lại đều rời đi.

Sắc mặt ông dần trở nên vô cùng khó nhìn.

Ông không hề nghĩ đến...

Chỉ vài lời của Trương Thắng, cộng thêm vài quả trứng mà đã lôi kéo tất cả mọi người đi hết!

"Đúng vậy! Đây là chiếc xe điện Hồng Uy của chúng tôi, cửa hàng xe điện Hồng Uy đã mở cách đây vài ngày, ngay phía đông của huyện chúng ta... Ừm, không chỉ xe điện Hồng Uy dùng bình điện Bác Thế của chúng tôi mà những hãng xe điện lâu năm có uy tín khác cũng thế, nhưng bây giờ năng suất của chúng tôi không thể theo kịp... Nếu mọi người vẫn không tin tôi, mọi người có thể đến các cửa hàng và hỏi một câu là 'Bình điện Bác Thế bán như nào' xem bọn họ có hàng không..."

Lúc chạy xe điện Trương Thắng vẫn cầm loa.

Họ thấy Trương Thắng trò chuyện với Thang Vũ hai câu rồi lấy ra một xấp danh sách, cưỡi lên chiếc xe bằng điện.

Sau đó...

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào Trương Thắng.

Một vài người già trông như bệnh, ốm yếu nháy mắt tỉnh táo lên.

Ông vô thức cười với Trần Quốc Vinh, định tiếp tục trò chuyện về việc sa trường.

Nhưng Trần Quốc Vinh lại cười như không cười nhìn ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận