Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 342. Xong phương án rồi

Trương Thắng nhìn Thẩm Nghị, nghiêm túc nói:

"Tập lâu lắm..."

"Đều viết soạn thảo trước sao?"

"Viết rồi, đều học thuộc."

"Ài, khó trách... rất giỏi, rất giỏi!"

Thẩm Nghị bừng tỉnh, lại thấy là đương nhiên.

Trương Thắng cười khiêm tốn một lúc.

Đương nhiên là hắn không thể nào nói bản thân không có soạn thảo, cũng không thể nói cản băn không cần diễn luyện gì, chỉ cần vừa lên trên đài thì đủ thứ từ ngữ văn xuôi chảy ra như suối...

"Ờ, thảo nào..." – Đương nhiên Thẩm Nghị không thể nào biết được.

"Thầy Thẩm..." – Trương Thắng nhìn Thẩm Nghị, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc.

"Sao em biết?"

Càng không thể biết được, sau khi Thẩm Nghị lên đài, mặc dù hắn đang diễn thuyết, nhưng lực chú ý của hắn đều tập trung vào Chu Tung, cho đến khi Chu Tung đứng dậy nói vài lời rồi rời đi...

"Vốn dĩ việc giúp phòng tập huấn trở thành doanh nghiệp – nhà trường là chức trách của giáo viên bọn thầy..."

"..."

Thẩm Nghị hỏi xong thì im lặng trong chốc lát, nhưng lại không rời đi, tựa hồ trong lòng kìm nén gì đó, nhất thời muốn nói nhưng không biết nói thế nào.

"Em nói đi."

"Thầy Thẩm, chắc là vấn đề về sách phương án?"

"Thầy Thẩm, muốn gì cứ nói thẳng đi..."

Khi các lãnh đạo đến đây, Trương Thắng lập tức quét qua từng người, trong lòng phán đoán cấp bậc của họ.

Tiếng huyên náo vẫn đang tiếp tục.

"Em đoán, lúc trước có vài thứ trong sách phương án không nhắc đến, em cũng không nghĩ tới, thật ra vài ngày trước em đã muốn trò chuyện với thầy về sách này..."

Thang Vũ ký từng tờ thỏa thuận giá, hợp đồng vận chuyển...

"Thầy Thẩm, thực ra em đã viết xong sách phương án rồi, phân phối cổ phần sau khi thăng cấp cũng viết xong... hôm nay cũng mang đến!"

Bên cạnh.

"Có chắc là mới viết không?"

"Viết khi nào?"

Thẩm Nghị nhìn Trương Thắng.

Anh ta thấy Trương Thắng lấy ra một quyển sổ đưa cho hắn.

Đúng lúc này điện thoại của Trương Thắng reo lên.

Còn Thẩm Nghị thì kinh ngạc nhìn Trương Thắng.

Ở ngã tư đường phủ tỉnh có một lượng lớn phóng viên.

Ngày 10 tháng 12.

Trương Thắng xin lỗi Thẩm Nghị, cúi đầu nhận điện thoại.

Anh cầm lấy cuốn vở kia, mở ra đọc một hồi, sau đó nhìn Trương Thắng.

Nhìn thẳng sâu sắc.

Không hiểu sao gần đây càng tiếp xúc với Trương Thắng càng cảm thấy hắn không phải một chàng trai trẻ mà là một con quái vật đa mưu túc trí!

Nhưng anh ta cũng không đợi được câu trả lời của Trương Thắng.

"Vừa mới viết."

"..."

"Trương Thắng, nói cho thầy biết, có phải là từ khi phê duyệt phòng tập huấn em đã viết mấy thứ này rồi?"

"Chắc!"

Trên mạng...

Chân tướng về sự cố cháy tự phát của 'bình điện Lập Uy' nhanh chóng lên men.

Lập Uy đến thăm hỏi rất nhiều thương nhân...

Sau đó quay rất nhiều lời của các thương nhân.

Có thương nhân vạch trần sau khi Trần Nhà Tích Hợp Obon bị cháy thì các nhãn hiệu khác đều rất ghen ghét nên đã nói xấu rất nhiều sau lưng...

Lại có thương nhân tiết lộ rằng, trước một ngày xảy ra hỏa hoạn, các ông chủ cửa hàng trần nhà tích hợp đã tụ lại với nhau, như là mở hội gì đó, nói đúng hơn là lúc trước bọn họ thường xuyên tụ hội, lúc hội còn thần thần bí bí...

Sự cố hỏa hoạn, chủ xe điện cũng đã báo tin, đêm đó chiếc xe điện của anh ấy rõ ràng không đậu ở góc gần cửa hàng quần áo, nhưng không biết tại sao nó bị dời đi...

Người thủ kho cũng đến nói đôi câu.

Ngày hôm đó nhà kho có tới vài người, đúng là có mấy người thuộc nhân viên trần nhà tích hợp, nhưng cụ thể là ai thì bọn họ không nhớ...

Nhiều thương hiệu trần nhà gần như không thể làm ăn.

Bên ngoài...

Sau đó lại nhìn ra ngoài.

Mạnh Thụ Vinh nhìn quảng cáo trên TV.

Trong tin tức, người phụ trách xuất hiện trực tiếp, tự đập vỡ bình điện của mình và thực hiện các loại thí nghiệm khắc khe.

Bình điện Lập Uy đã xuất hiện trên tin tức của nhiều đài địa phương.

Bọn họ đã trở thành nạn nhân!

Trở thành nạn nhân của vụ phóng hỏa 'kinh hoàng' này!...

Không thể nào mà bình điện Lập Uy chúng tôi lại bốc cháy một cách vô lý được!

"Thời tiết tháng 12 rất lạnh, bây giờ cũng không phải là mùa hè, hơn nữa đây là báo cáo thử nghiệm của chúng tôi, báo cáo thử nghiệm của chúng tôi được quốc gia chứng nhận cho đấy!"

"Tôi chọn tại chỗ, chọn ngẫu nhiên, thử tại chỗ..."

"..."

"Thấy không? Như vầy còn không cháy, sao chỉ sạc một lần đã cháy chứ?"

"Danh tiếng bình điện Lập Uy của chúng tôi luôn rất tốt, có thể dẫn đến sự ghen tị của một số đồng nghiệp, cũng có thể dán lên miếng nhãn của Lập Uy chúng tôi, dù sao thì trên thị trường này có rất nhiều bình điện dán miếng nhãn hiệu..."

Lần này vì để làm sáng tỏ, bình điện Lập Uy đã bỏ ra số tiền lớn.

Sau đó, họ mua một số hot search trên Weibo, chi rất nhiều tiền để mời hàng loạt phương tiện truyền thông tiếp tục vạch trần...

Họ đã đăng tải manh mối về sự cố cháy bình điện Lập Uy lên mạng, cư dân mạng lập tức đổ xô đồn thổi thành một vụ phóng hỏa 'kinh hoàng'!

Quan trọng là...

Nhưng đối với bình điện Lập Uy thì thật hay giả không quan trọng.

Mấy lời này có thật có giả.

Thực ra thì...

Rất nhiều phóng viên ra vào, hỏi từng ông chủ một.

Các ông chủ cố gắng hết sức để làm rõ, nhưng chả có tác dụng gì...

Có nhiều thứ có thể giải thích.

Có nhiều thứ lại không sao giải thích được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận