Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 633. Mượn

Chương 634: Mượn

"Thiết bị cắt điện cực được sử dụng để cắt điện cực cán thành hình dạng cùng kích thước yêu cầu, thiết bị này có thể đảm bảo tính nhất quán và độ chính xác của điện cực, sau đó đảm bảo hiệu suất với độ tin cậy của pin!"

Trương Thắng lẳng lặng nhìn thiết bị cắt điện cực tinh vi kia.

Sau khi nghe giá thì Trương Thắng im lặng.

Một cái máy tầm 1 triệu...

"Thầy Thang, chỉ mua thiết bị thôi thầy đã xài hết 2 triệu?" – Nhìn vào các thiết bị khác trong phòng thí nghiệm, Trương Thắng hít sâu một hơi.

"Thật ra..." – Thang Vũ do dự: "Thật ra là 3 triệu!"

"3 triệu, cũng chỉ mua chúng nó?"

"Đó là bạn của tôi" – Ánh mắt Thang Vũ né tránh.

"Thầy Thang, đừng nói cho em là 'Bình điện Lập Uy' hay 'Bình điện Uy Năng' đấy nhé!" – Trương Thắng gắt gao nhìn thẳng Thang Vũ, chợt nhớ tới đêm qua Thang Vũ cầm cổ phần của anh ta trong 'Bình điện Bác Thế' để giao dịch với hắn!

Trương Thắng cảm thấy trong lòng hơi chấn động, sau đó tiềm thức cảm thấy có gì đó không đúng:

"Chỉ là một người bạn." – Thang Vũ vẫn không dám nhìn Trương Thắng, chỉ muốn đưa Trương Thắng đi xem thứ khác trong phòng thí nghiệm.

"Tôi... hỏi mượn người ta một ít!" – Thang Vũ cúi đầu hơi xấu hổ.

Thang Vũ nghe Trương Thắng nói câu này, anh ta vô thức cúi đầu, nhưng nghĩ rằng đây là học sinh của mình mà anh ta lại là pháp nhân của công ty này thì lại ngẩng đầu lên và nhìn Trương Thắng:

"Đây đều là những chiếc máy có giá cả tiết kiệm chi phí nhất trên thị trường..."

"Thật ra cũng không tính, chỉ là..."

"Không đúng, thầy Thang, bây giờ thầy mắc nợ như thế mà vẫn có người cho thầy mượn tiền?"

"Khoan đã, thầy lấy đâu ra 1 triệu kia?"

"Ai!"

"Vậy tại sao người ta lại cho thầy mượn tiền? Thầy lấy kỹ thuật để giao dịch?" – Trương Thắng nhận ra mọi chuyện nghiêm trọng hơn, hắn lại hỏi nữa.

"Thầy Thang, nói cho em biết thầy mượn tiền ai?"

"Không có, người ấy chỉ cho tôi mượn 1 triệu đơn giản mà thôi, phẩm chất không tệ, rất hào sảng, không có nhiều tính toán thương nghiệp như cậu nghĩ đâu, chỉ đơn thuần muốn ủng hộ tôi nghiên cứu... có điều, nếu tôi nghiên cứu ra thì người ấy mong rằng tôi có thể ưu tiên hợp tác với họ."

"Thầy Thang! Có hoặc không, hay nói đúng hơn là thầy bán cổ phần của 'Bình điện Bác Thế' đi rồi?"

"Tôi không bán cổ phần, nếu tôi bán cổ phần thì sẽ nói với cậu!"

"Trương Thắng, cậu sao thế? Cậu không tin tôi ư? Cậu là học trò của tôi, tôi sẽ không nói dối cậu! Hơn nữa Trương Thắng, tôi vẫn chưa chuyển nhượng cổ phần của 'Bình điện Bác Thế' cho cậu đâu! Tôi là cổ đông lớn nhất! Tôi là ông chủ! Là tôi! Cho dù nó đóng cửa thì tôi cũng là ông chủ!"

"Chỉ ký hợp đồng vay mượn."

"Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi quá khích..."

"Này thì đúng là không."

"Lúc trước tôi đã nói với cậu hướng nghiên cứu của tôi có vấn đề lớn, toàn bộ đều sai, cậu có biết nguyên nhân là gì không?"

"Không ký hợp đồng chứ?"

"Máy bị chặn?"

"Chúng tôi muốn nén pin, sau đó cải thiện tiềm năng lưu trữ năng lượng của pin, nhưng nhận thấy rằng dung lượng của pin luôn có điểm cắt bằng không, bị nén đến mức cực hạn, tức là tải bị hạn chế, chúng tôi không tìm thấy vật liệu phù hợp... Gần đây tôi có suy nghĩ về công nghệ nước ngoài, cũng đã tháo rời pin nước ngoài, tôi hiểu rõ nguyên lý nhưng chúng tôi hoàn toàn không có máy tương ứng, không có máy móc tinh vi chúng tôi không thể làm ra thành phẩm được..."

"Không biết."

"Thầy Thang, em muốn nghe sự thật!"

"Không sao..."

Trên mặt Trương Thắng không có biểu cảm gì khác, sau đó nghiêm túc nhìn Thang Vũ:

"Thầy Thang, thiết bị trong phòng thí nghiệm của thầy có thể kiểm tra pin điện thoại di động không?"

"Em có thể nhìn không?"

Một lúc lâu sau, môi Thang Vũ khẽ nhúc nhích, anh ta nhìn Trương Thắng, giọng điệu dịu lại:

Trương Thắng không trả lời cũng không tăng cường xung đột mà lẳng lặng nhìn đi chỗ khác.

Nhìn Trương Thắng liên tục hỏi, mặt Thang Vũ đột nhiên đỏ bừng, một cơn tức giận không tên dâng lên, anh ta trừng mắt nhìn Trương Thắng, đột nhiên cả người trở nên quá khích đến mức run cả tay!

"Đúng vậy! Chúng tôi nhận ra rằng nghiên cứu của mình đã đi vào ngõ cụt, chúng tôi biết nếu muốn đi thêm bước nữa thì phải tìm được nguyên liệu thay thế hoặc nghiên cứu rõ máy móc tinh vi kia, tự mình làm ra..."

"Cho nên đám máy 3 triệu này đều là hàng lỗi thời?" – Trương Thắng đại khái đã hiểu, sau khi hiểu được thì thở dài trong lòng.

"Đúng vậy, chúng đều là sản phẩm lỗi thời của nước ngoài, ắc quy xe pin, chúng ta có thể dùng dụng cụ chính xác thông thường để làm, bởi vì công nghệ không khó, nhưng muốn thật sự nâng cấp từ bình điện lên pin thì khác..."

"Vậy kiểm tra pin điện thoại..." – Trương Thắng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Thang Vũ, lập tức nhìn chiếc điện thoại di động 'Hoa Hưng' trong tay.

"Cậu cho tôi xem trước!"

"Được!" – Trương Thắng đưa điện thoại cho Thang Vũ.

Sau khi Thang Vũ cân điện thoại, liếc nhìn thông số rồi cau mày thật sâu:

"Viên pin này hơi sai sai!"

"Sai chỗ nào?"

"Trọng lượng của nó không đúng, chờ một chút để tôi phân tách nó ra cân..."

"Được!" – Trương Thắng ngồi trên ghế trong phòng thí nghiệm, lẳng lặng nhìn những thứ khác.

Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên lưng Thang Vũ đang cúi đầu tháo rời điện thoại.

Mặc dù không đồng ý với nhiều cách làm của Thang Vũ nhưng quả thực Thang Vũ rất nghiêm túc với nghiên cứu của mình, cho dù là cân nhắc chất lượng của pin điện thoại di động thì anh ta vẫn cẩn thận lấy bút ghi lại.

Trương Thắng ngồi đợi trong phòng thí nghiệm lâu đến mức mông hơi ê.

Sau đó hắn đứng dậy bước ra ngoài ngắm nghía phòng thí nghiệm 'Bình điện Bác Thế'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận