Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 546. Sáng tác

Chương 546: Sáng tác

Sau đó...

"Anh có giấy bút không?"

"Có! Sao vậy?"

"Đưa cho tôi một cây bút và một chồng giấy A4..."

"Được!"

Dưới ánh mặt trời.

Lý Cường nhìn AK cầm giấy bút lên viết xoẹt xoẹt.

"Ấy? Để tôi đóng tiệm đã!"

Trong bệnh viện.

"Tôi nói... cậu có thể giới thiệu tôi cho giám đốc Trương được không, tôi có một ý tưởng..."

Còn chưa kịp làm gì, Lý Cường bị AK kéo chạy đi. ...

Đó là một bài hát có tên !

Nhưng lại đứng dậy lần nữa.

Cả người hưng phấn đến mức khiến người ta sợ hãi!

Lâm Quốc Đống nhìn bóng dáng Cố Giang Yến qua cửa sổ.

"Ông chủ, anh vừa nói cái gì?"

Một lúc sau, anh thấy AK ném bút xuống sau đó cầm tờ giấy A4 lên kiểm tra câu từ trên đó.

"Đi thôi, có camera kế bên, nếu không phải là đồ ngu thì không ai dám ăn cắp đồ của ông đâu..."

Di chuyển rất chậm.

"Đi thôi!"

Té cũng rất đau.

Bà té ngã.

Mỗi bước bà đi đều rất khó khăn, chân không nhúc nhích được, gần như phải dùng hai tay để chống gậy, đỡ lấy trọng lượng toàn thân di chuyển từng chút một.

WC chỉ cách giường có 5 – 6 mét.

Lâm Quốc Đống xem tiếp.

Lại té!

Ngoài hành lang.

Cửa mở.

Nhưng bà bảo vệ chân rất tốt, lúc sắp té sẽ lấy thân thể gánh một phần lực cản.

Mặc dù cả người run rẩy nhưng cuối cùng vẫn di chuyển từng bước vững vàng...

Có vẻ lần này bà ổn định hơn nhiều.

Cố Giang Yến đỡ thân thể, chậm rãi đi ra ngoài.

Vành mắt y tá đỏ hoe, tay che miệng nhưng không nói một lời.

Lại chống người đứng dậy...

Anh thấy cuối cùng Cố Giang Yến cũng đến cạnh WC, mở cửa WC ra.

Khoảng hơn 10 phút sau.

Anh như thấy một linh hồn mạnh mẽ đang phá vỡ gông cùm xiềng xích trên người mình từng chút một.

Đứng lên!

Té!

Nhưng khoảng cách ấy lại như là giẫm lên than lửa vậy.

Tất nhiên! Cũng có té ngã.

Nhưng lúc ngã, tay bà ấy đã đỡ xuống!

Mọi người cứ thế nhìn bà đi từng bước về giường, sau đó cẩn thận gác chân lên giường rồi nằm.

Ngoài cửa sổ...

Vầng trăng bạc đang tỏa sáng!

Chuyện chỉ cần vài phút mà bà bỏ ra gần nửa tiếng đồng hô...

Thật khó để tưởng tượng bà đã phải chịu đựng bao nhiêu tra tấn đau đớn về thể xác và tinh thần trong nửa tiếng này.

Bên ngoài hành lang.

Bác sĩ ngồi im lặng trên ghế.

Ngoài bốn tổng đài lớn ra thì điện thoại di động Hoa Hưng của họ đã được một số đại lý điện thoại tự mình tìm đến.

Vu Đồng nói với ông!

Là Vũ Đông gọi cho ông...

Điện thoại của ông lại rung lên.

Trời càng ngày càng sáng.

Ngoài cửa sổ.

Bà không ngạc nhiên mấy khi thấy Lâm Quốc Đống bước vào.

Chỉ là nhìn Lâm Quốc Đống này đổ mồ hôi đầy người, bờ môi trắng bệch không có huyết sắc.

Nhưng bà lại run rẩy cầm ly nước lên tự uống.

"Em nói rồi, em có thể khống chế thân thể của mình!"

"Đi vệ sinh mới là bước đầu tiên..."

Lâm Quốc Đống gật đầu.

"Em nghỉ ngơi một lát, ăn sáng thì gọi em!"

"Được!"

Lâm Quốc Đống nhìn Cố Giang Yến uống xong nước, nằm xuống giường bệnh rồi nhắm mắt lại.

Lâm Quốc Đống cuối cùng cũng bước vào.

Sau một cuộc trò chuyện ngắn.

"Khả năng bà ấy thật sự có thể đứng lên giống như người bình thường vậy..."

"Hả?"

"Có lẽ trước đó tôi không nên đặt định nghĩa..."

"Bác sĩ Trần, có phải sĩ quan Cố thật sự có thể..."

Họ muốn bán Hoa Hưng dưới trướng Diệu Hoa, tất nhiên càng muốn bán máy điện thoại cao cấp Hoa X1!

Sau khi Lâm Quốc Đống trả lời điện thoại, ông bật laptop mang theo bên mình lên kết nối với mạng của bệnh viện.

Ông mở web ra thấy tin pop – up mà CCTV đăng trước...

Trong tin tức.

Ông thấy Trương Thắng cầm điện thoại di động Hoa X1 chụp ảnh cùng Trương Lam, Mã Vân Hoa và Lý Diệu Tông...

Sau đó lại xem tin phim tài liệu ...

Ông kinh ngạc.

Sau đó nhắm mắt lại.

Vào thời điểm tin xấu ở khắp mọi nơi, toàn bộ các thành viên của Diệu Hoa đang chán nản thì...

Dường như Trương Thắng đã giúp Diệu Hoa tìm được ánh rạng đông theo cách riêng của mình!

Bộ phim tài liệu kể về những câu chuyện sống ở Yến Kinh.

4 giờ rưỡi sáng.

Công nhân vệ sinh môi trường, thanh niên làm thêm giờ chạy đến cửa hàng ăn rồi ngủ thiếp đi...

Từng bóng hình vô cùng mệt mỏi nhưng lại vội vã...

Ngày qua ngày, năm này qua năm khác, theo đuổi sự hoa lệ của thành phố lớn này, khát vọng trở thành một phần trong đó.

Trong bộ phim tài liệu , luôn có thể tìm thấy cái bóng của chính mình.

Nặng nề, kiềm chế.

Nhưng lại cảm giác được sự đồng cảm đến từ sâu trong tim.

Bài hát nổi tiếng, là một sự phát tiết!

Nặng nề kiềm nén, lang thang cô độc, ước mơ dần mất đi, bắt đầu trở nên không có thật, thậm chí là nực cười...

Sau đó!

Gào thét!

Gào thét trong tuyệt vọng, hát bài hát tan nát cõi lòng!

Khiến người ta đắm chìm trong giai điệu này, lấy tiếng hát trút bỏ những tâm tình tiêu cực.

Mà ...

Chính là ánh rạng đông sau trận phát tiết ấy!...

"Tôi tự nhủ rằng tôi phải sống, cho dù là trong hoàn cảnh nào đi nữa thì tôi cũng phải sống cho thật đặc sắc!"

"Tôi tự nhủ tôi chỉ là một ngọn cỏ ven đường, không ai đoái hoài, càng không ai quan tâm, mặc người giẫm đạp..."

"Đương nhiên tôi cũng từng thất bại, sau khi thất bại tất nhiên tôi cũng từng tự nghi ngờ bản thân..."

"..."

Trên laptop đang chiếu bộ phim tài liệu về .

Lưu Oánh Oánh xem đi xem lại.

Từ sáng sớm khi bình mình vừa ló dạng.

Bên hông video, email "từ chối bản thảo truyện tranh" vẫn nhấp nháy.

Đã không biết là bản thảo bị từ chối thứ bao nhiêu của Lưu Oánh Oánh.

Trong nhóm QGOU viết chữ "Phấn đấu" bên cạnh.

Hình đại diện của từng bạn qua mạng quyết tâm vượt mặt truyện tranh Nhật, muốn tạo ra truyện tranh thuộc của riêng Hoa Hạ đã tối đi.

Từ thời cấp 3...
Bạn cần đăng nhập để bình luận