Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 525. Điện thoại

Chương 525: Điện thoại

Trương Thắng vừa cầm đơn quảng cáo vừa nhớ lại ước mơ với điện thoại của mình, hơn nữa nói một lèo không ngừng lại được.

Đặc biệt là khi dưới màn ảnh phim tài liệu , Trương Thắng đẩy kính và giới thiệu cách hắn có được điện thoại như thế nào ra sao, phấn khởi đến mức nào.

"Bạn Trương Thắng, bạn có thể nói ngắn gọn về kinh nghiệm khởi nghiệp của mình trong thời điểm khó khăn không?"

Buổi phỏng vấn không tránh khỏi rơi vào tình trạng xấu hổ.

Người được phỏng vấn thường nói những nội dung không liên quan đến chủ đề của cuộc phỏng vấn.

Vì vậy, với tư cách là một phóng viên và là người duy nhất có thể chỉnh lại hiện trường, trách nhiệm của Thẩm Băng Băng là đưa chủ đề quay lại.

Chủ đề của ngày hôm nay là 'truyền cảm hứng', 'phấn đấu' và 'kiên trì trong tuyệt cảnh' chứ không phải 'sở thích', 'công nghệ' và 'điện thoại di động'.

Dưới ống kính.

Thẩm Băng Băng chấn động trong lòng!

Thẩm Băng Băng vô thức ngồi thẳng dậy, nhìn Trương Thắng.

Hắn hạ giọng, đột nhiên tiếng phổ thông trở nên vô cùng chuẩn, gần như ở cấp độ của một người dẫn chương trình radio bình thường hoặc nhân viên chăm sóc khách hàng trên điện thoại.

"..." – Thẩm Băng trịnh trọng gật đầu lắng nghe.

Gió thổi nhẹ bên cửa sổ.

"Thật ra em vẫn đang nói về kinh nghiệm khởi nghiệp của mình mà, chị Băng Băng, mỗi lần em đi lên trong tuyệt cảnh đều có một điểm chung đặc biệt... điện thoại mới chính là điểm chung đó!"

Nhưng còn chưa chấn động được bao lâu lại bị nội dung câu chuyên của Trương Thắng hấp dẫn.

Trong màn ảnh, cuối cùng Trương Thắng cũng ngồi và không còn tập trung nói việc hắn khao khát một chiếc 'điện thoại di động' như thế nào mà là bắt đầu nói về kinh nghiệm khởi nghiệp của mình với giọng trầm khàn.

"Đối với nhiều người thì điện thoại rất đơn giản, nhưng đối với em của mấy tháng trước thì lại ngang ngửa với bước ngoặt mới toanh cho vận mệnh..."

Hắn lộ vẻ thăng trầm, trưởng thành sớm, trong mắt có hoài niệm...

Đó là một câu chuyện nghẹt thở trong hoàn cảnh khốn cùng.

Kih Trương Thắng bắt đầu kể về chuyện của mình thì khí chất cả người cũng thay đổi.

Cha mẹ nhảy lầu, người thân dụ dỗ kế thừa gia sản, thành tích học tập tuột dốc không phanh...

Nắng chiều lướt qua cửa sổ, chiếu lên mặt Trương Thắng.

Trương Thắng nói về biến cố trong năm cuối cấp kia!

Đột nhiên cảm thấy cổ họng chua chát, cả trái tim như thể bị người bóp nghẹt, đau đến ngạt thở.

Hơn nữa những gì Trương Thắng trải qua cô cũng đã đọc rất nhiều lần, thậm chí trước khi đến cô còn cảm thấy bản thân đã miễn dịch được.

Cô muốn Trương Thắng kể câu chuyện 'khởi nghiệp' một cách 'đơn giản' chứ không phải là câu chuyện đằng sau hắn.

Lần đầu tiên Thẩm Băng Băng cảm nhận được cảm giác 'âm thanh thật sự có hình ảnh'!

Giọng của Trương Thắng dễ dàng chọt vào nơi mềm mại nhất trong lòng Thẩm Băng Băng...

Khả năng thể hiện cảm xúc của Trương Thắng thật đáng kinh ngạc, một câu chuyện đơn giản nhưng lại như khiến người nghe nhập thân vào đó.

Anh nhìn Trương Thắng, nghe câu chuyện của hắn, chưa bao giờ nghĩ tới giám đốc Trương lại khó khăn như vậy trong đoạn thời gian ấy!

Đạo diễn Lý Trung Hà đã che miệng, vành mắt đỏ hoe, nước mắt liên tục chảy ra.

Không chỉ có Thẩm Băng Băng, mà tất cả mọi người trong văn phòng ở đây cũng thế.

Là một người dẫn chương trình có trình độ, Thẩm Băng Băng chắc chắn mình có khả năng kiểm soát cảm xúc mạnh mẽ.

Rồi bây giờ, càng lúc càng chếch đi...

Thế nhưng Thẩm Băng Băng lại nhận ra mình không thể nói nên câu khiến Trương Thắng đừng kể nữa.

Đó là một cảm giác rất mâu thuẫn, muốn Trương Thắng đừng nói nữa nhưng lại mong có thể tiếp tục nghe câu chuyện ấy.

Nhưng... nghe một lát.

Có vẻ Trương Thắng lại kể lạc đề nữa rồi...

Cô tiếp tục chịu đựng, giữ micro và phỏng vấn.

Ngay sau đó, mũi ê ẩm, cảm giác hốc mắt của mình sắp có thứ gì rơi xuống.

Trong một khoảnh khắc, lòng anh muốn xuyên về quá khứ trở lại lúc Trương Thắng nghèo nàn, móc hết tiền ra để giúp Trương Thắng sống sót khoảng thời gian khổ sở đó.

Đó là một cảm giác trơ mắt nhìn mà bất lực.

Nhân viên camera khá hơn chút, nhưng mọi người đều không nhúc nhích, thậm chí còn sợ hơi thở của họ sẽ quấy rầy Trương Thắng kể chuyện, trở thành cọng rơm cuối cùng đè lên Trương Thắng.

"Làm người thì khó tránh khỏi có lúc tuyệt vọng, nhưng mà em đã sống được!"

Thời gian trôi qua từng chút một.

Thẩm Băng Băng cảm thấy cuối cùng cũng đè nén được cảm xúc của mình, không bị lời nói của Trương Thắng 'lây nhiễm' mà mất kiểm soát!

Đây là nguyên tắc mà một phóng viên nên có.

Bình tĩnh, bình tĩnh! Dù gặp được chuyện gì cũng phải bình tĩnh.

Cô nhiều lần tự nhắc mình.

Những câu chuyện được thêu dệt thực và những câu chuyện được trải nghiệm chân thực mang lại tác động khác nhau lên cảm xúc cho người nghe.

Nhưng...

Hắn kể rất không hoàn hảo lắm, tự nhận là còn chưa bộc phát hết năm phần sức mạnh lúc trước!

Bây giờ... hắn vẫn đang kể về câu chuyện của mình.

Không phải là không có cơ hội mà là không cần thiết nữa.

Về sau... hắn ít khi kể những câu chuyện như thế.

Quay phim bị đình tạm thời.

Cho dù là quay phim tài liệu hay quay CCTV đều dừng lại.

Trương Thắng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cơn gió ấm áp đến mức muốn duỗi người một cái.

Xuân tháng 3... quả thật là một ngày đẹp trời.

Trước kia rất lâu, Trương Thắng kể chuyện trong một đại sảnh 500 người.

Cũng kể chuyện khởi nghiệp giống như vậy.

Lúc đó đại đa số câu chuyện đều là bịa.

Hắn kể nhẹ nhàng lâm ly, ngữ điệu trầm bổng du dương vờn quanh trong đại sảnh, bên dưới lặng ngắt như tờ, hắn mới là nhân vật chính của toàn thế giới!

Khi cảm xúc không thể kìm nén được nữa, nước mắt tuôn trào như suối, lấy khăn giấy ăn lau lại không thể lau khô. ...

"Có hơi mất kiểm soát..."

"Tôi..."

"Xin lỗi..."

Khi Trương Thắng nói ba chữ 'đã sống được', cuối cùng cô cũng không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Nhưng mà...

Và rõ ràng là thần kinh của những thính giả trong văn phòng rất mong manh, đến nỗi Trương Thắng còn chưa kể xong thì bọn họ đã gục ngã rồi.

Cảm giác đè nén này kéo dài hơn 10 phút mới hơi dịu đi một chút.

Lớp trang điểm xinh đẹp của Thẩm Băng Băng hơi nhòe đi, nhưng cũng không khó xem mà ngược lại còn lộ vẻ xinh xắn khiến người ta nhìn mà muốn yêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận