Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1235: Giấc mơ

Sau khi «Tù Đồ» kết thúc...

Tất Phi Vũ đã trải qua một thời gian im lặng dài.

Trong thời kỳ này, anh đạt được cả danh tiếng lẫn tiền bạc.

Từ một sinh viên tốt nghiệp trường điện ảnh vô danh trở nên nổi tiếng quốc tế, sau đó bước lên từng bậc thang, cuối cùng đứng ở vị trí cao.

Cuộc hành trình này giống như một giấc mơ có thật.

Anh từng lang thang trong đại dương danh lợi, không thể thoát ra được.

Dường như đi đến đâu cũng có những lời khen ngợi, vỗ tay, có rất nhiều cộng tác viên và vô số sao nữ trong ngành đang cố gắng để có được anh.

Những lời khen ngợi 'Đạo diễn Tất' nối tiếp nhau, khiến anh nhất thời nhận ra mình như là nhân vật chính của thế giới này...

Anh mờ mịt, thậm chí không biết phải mất bao nhiêu năm nữa điện ảnh Hoa Hạ mới làm được một bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng tương tự như «Avatar».

Đống đồ này chỉ có thể được bù đắp bằng thời gian.

«Avatar» 1,4 tỷ!

Đó không chỉ là sự khác biệt trong ngành điện ảnh mà còn là đất đai, môi trường, tư bản...

Phim nội địa Hoa Hạ kiếm được hơn 10 tỷ, nhưng phim nước ngoài kiếm được gần 70%.

Điều duy nhất có thể làm là lấy sức của mình để tạo ra một bộ phim đình đám khác, sau đó trấn áp tính kiêu ngạo của phim Hollywood.

Nhưng sau khi ồn ào qua đi và dần dần tỉnh táo lại, anh càng cảm thấy mê mang.

Nhưng, riêng khả năng của anh là còn quá hạn chế.

Ngành công nghiệp điện ảnh Hoa Hạ đang bùng nổ, nhưng phần lớn số tiền kiếm được lại thuộc về Hollywood.

Anh nhìn thấy tình hình của ngành điện ảnh Hoa Hạ năm 2010.

Sau khi tỉnh mộng, nhìn thấy bảng xếp hạng phim năm 2011 và phim Hollywood, anh càng thấy chán nản, nhất là khi tiếp xúc với những con người và sự việc trong ngành điện ảnh, anh không khỏi thất vọng...

Anh đã trở lại sau một thời gian dài không xuất hiện ở 'NC Entertainment'.

Doanh thu phòng vé khiến người nhìn phát khiếp...

Sau đó gặp Trương Thắng.

Anh không thể thay đổi bất cứ thứ gì.

Ngày 5/9.

Sau khi làm hai bộ phim được quốc tế đón nhận nồng nhiệt, anh bắt đầu lo lắng ưu quốc ưu dân.

"..."

Sau khi thành công, mọi người anh gặp đều rất tốt bụng, gặp ai cũng cười...

"Giám đốc Trương..."

Anh ta hơi bó tay bó chân ngồi trước mặt Trương Thắng, sau đó im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ...

Không chỉ bàn với Trương Thắng về việc sắp xếp 'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California' mà còn về lĩnh vực điện ảnh. ...

Trương Thắng hỏi tình hình hiện tại của Tất Phi Vũ...

'Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California' như là một tín hiệu của sự nổi tiếng, vô số đạo diễn trẻ liều lĩnh bằng nhiều cách để nắm bắt cơ hội này, giống như anh ta.

Ngoài cửa sổ, các chủ sở hữu thương hiệu vẫn chen lấn, ngoài ra, vài đạo diễn trẻ còn lảng vảng quanh lối vào 'NC Entertainment' để tranh thủ cơ hội.

"Đạo diễn Tất, ngồi xuống uống trà đi."

Những gương mặt mang nụ cười giả tạo khiến Tất Phi Vũ nhất thời không phân được là chân thành hay dối trá, thậm chí anh còn không dám thật sự kết bạn.

Trương Thắng như không hề thay đổi so với trước đây, vẫn tốt bụng như vậy, nụ cười rất dịu dàng và chân thành.

Điểm khác biệt duy nhất chính là chênh lệch địa vị, ở trước mặt Trương Thắng, Tất Phi Vũ đến thở mạnh cũng chẳng dám.

Đôi khi Tất Phi Vũ cảm thấy mình khá vô nghĩa.

Đến nói chuyện với những người bạn đạo diễn, vì mặt mũi và địa vị nên bề ngoài họ rất nghiêm túc lắng nghe nhưng trong sau lưng lại nói 'Thật sự nghĩ mình là chúa cứu thế hay gì?'

Đối với các sinh viên theo học trường điện ảnh, họ nói mình già mồm...

Nhưng có gì đó đọng lại sâu thẳm trong trái tim mà không tìm được ai để giãi bày.

"Buổi tối đừng làm việc quá sức, trông anh như suy thận..."

Tất Phi Vũ nghiêm túc trả lời từng câu, nhưng lời nói đột ngột của Trương Thắng khiến Tất Phi Vũ đang uống trà ho kịch liệt.

"Giám đốc Trương..."

"Ha ha."

Một trò đùa đơn giản khiến Tất Phi Vũ thoáng đỏ mặt, nhưng sau đó quan hệ giữa hai bên trở nên thân thiết hơn một chút.

Sau khi trò chuyện về một số việc gần đây và sắp xếp Giải thưởng Điện ảnh, Tất Phi Vũ hít sâu.

"Giám đốc Trương..."

"Nói đi, đừng kiểu muốn nói lại thôi nữa."

"Có thể là do tôi đã đứng cao hơn, hoặc có thể là do tôi gặp nhiều người hơn, cũng đến Hollywood... Tôi nhận ra ngành điện ảnh Hoa Hạ của chúng ta tương đối đang lạc hậu, đặc biệt là cái kết của đảo Hong Kong... Những bộ phim mới ra mắt thì càng ngày càng tệ, nếu không có tháng bảo vệ phim trong nước, phim nội địa của chúng ta sẽ bị Hollywood đè bẹp gấp ba bốn lần... giám đốc Trương, cậu hiểu ý tôi chứ? Trong khoảng thời gian này, tôi thấy trong rạp chiếu phim đều là phim bom tấn của Hollywood, khi đến trung tâm thương mại, tất cả các thiết bị ngoại vi đều là Nhật Bản, phim của Mỹ hoặc phim hoạt hình..."

"..."

"Tôi thấy sự hòa bình, lòng nhân ái, chủ nghĩa anh hùng cá nhân, sự công bằng và chính nghĩa trong các bộ phim của Mỹ... Sau khi xem loạt phim bom tấn, đứa cháu trai 8 tuổi của tôi nói nó muốn sang Mỹ và trở thành người Mỹ... tôi đánh nó xong nó mới im lặng chút..."

"..."

"Phim ảnh là một cửa sổ, người thường chúng ta hiểu nước khác, đôi khi nhìn qua cửa sổ... Sau đó, bị hệ tư tưởng trong phim thấm nhuần, dần xuất hiện một loại tâm lý sùng bái..."

"..."

"Đồng thời, phim của chúng ta thì sao? Phim của chúng ta ngày càng thiên về tình yêu. Nửa cuối năm nay, tôi đã xem hồ sơ phim, ngoài tình yêu ra, tất cả đều là những bộ phim có sự tham gia ngẫu nhiên của một hot boy, chẳng có kỹ năng diễn và nội dung cốt lõi. Như là không biết từ khi nào, tiêu chuẩn dành cho đạo diễn ngày càng thấp đi, diễn viên hạng ba có thể làm đạo diễn, nửa đường bẻ ngang làm đạo diễn, cậu ấm ra làm đạo diễn chơi chơi..."

"..."

"Gần đây tôi đã xem những bộ phim được gửi tham dự 'Giải thưởng Phim Quốc tế Nam California', những bộ phim này, không có ngoại lệ, đều rất tệ!"

"..."

"Còn đạo diễn lớn của chúng ta ư? «Lễ hội nhà Hán» của Trần Khải nói ba cái thứ vớ vẩn gì vậy? Ngoài ra, còn «Chiến Quốc» và «Tam Quốc Truyện»... Tôi muốn dùng một câu để nói mô tả, thì phải là một đống phân bọc trong chiếc áo khoác lộng lẫy, không những không được quốc tế công nhận mà còn chẳng được người hâm mộ điện ảnh công nhận, nhưng, giờ đây quyền lên tiếng đều nằm trong tay họ, họ nói gì chính là đó... làm gì được đâu chứ? Hơn nữa, bọn họ cực kỳ sính ngoại, rất tôn sùng phương Tây, ăn có cái bữa cơm mà bày đặt gìn giữ lễ nghi phương Tây, cái con mẹ nó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận