Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 722. Thế giới này, không công bằng

Chương 722: Thế giới này, không công bằng

Càng chắc chắn, cố gắng sẽ có thể có thành tích, mình không đủ nghiêm túc chính là do mình cố gắng không đủ .

Hắn liều mạng nghiền ép lấy không gian và thời gian của mình, thậm chí không có bất kỳ xã giao gì, hắn giấu mình ở thư viện, ký túc xá, quán cơm ...

Hắn cảm giác mình tựa như là một thanh kiếm, không ngừng từng lượt ma luyện lấy, ma luyện đến tỏa sáng, mài đến khi ra khỏi vỏ, một tiếng hót lên làm kinh người!

Nhưng cái thế giới này, không công bằng như thế.

Hắn phải cố gắng đi thư viện học tập, làm phong phú lấy tất cả tri thức của mình.

Những người Tề Hải Phong này lại vẫn cứ tản ra hôi thối của tư bản, mỗi ngày cà lơ phất phơ, hắn và Tề Hải Phong sinh ra mâu thuẫn, bị Tề Hải Phong ép trên mặt đất hung hăng đánh, suýt chút liền bị đưa vào đồn công an ...

Mặc dù đã hoà giải, nhưng hắn đột nhiên ý thức được, mình và thế giới này không hợp nhau .

Càng khát vọng, chính mình là người chân lý thực tiễn!

Học kỳ thứ nhất.

Hắn lại nói với chính mình "tri thức thay đổi vận mệnh!" càng nói với chính mình "tín ngưỡng nhất định phải kiên định, bất luận kẻ nào cũng không thể dao động" .

Sau đó ...

"..."

Trương Thắng!

Có người nói với hắn,"Tề Hải Phong là phú nhị đại, đến Yến Thạch Hóa đọc sách, chính là tới lăn lộn lấy một tấm giấy chứng nhận tốt nghiệp, học tập cũng không có ích lợi gì!

Thi cuối kỳ xong .

Mỗi người đều nói với hắn biết phải tiếp nhận hiện thực tàn khốc này.

Cũng có người nói với hắn,"Đại học học vẹt như vậy có làm được cái gì, sau khi ra xã hội, nếu ngươi không hiểu bất luận nhân tình lõi đời gì, coi như vào được một công ty không tồi, ngươi cũng chỉ sẽ bị đặt ở tầng dưới chót nhất, bị làm trâu làm ngựa ..."

Loại khát vọng, sánh vai với thời điểm thi đại học còn mãnh liệt hơn, hắn không cho phép lại có người nào làm sụp đổ thế giới quan của hắn.

Trương Thắng thường xuyên xin phép nghỉ, thế mà lại thi được một cái điểm số phi thường khoa trương .

Hắn khát vọng chứng minh mình là đúng!

Điểm số của hắn và Trương Thắng cũng không tính chênh lệch xa ...

Hắn nhìn thành tích thứ hai, mặc dù cũng là giải học kim đặc biệt, nhưng mà, lại là thành tích đứng thứ hai!

Đứng thứ nhất ...

Sau khi Lâm Thành thấy cảnh này, so với học kỳ trước càng thêm cố gắng.

Học kỳ thứ hai qua đi ...

Thao trường .

Tín ngưỡng, lần đầu tiên xuất hiện vết rách, từ nhỏ đến lớn, các lão sư đều nói cho hắn biết, chỉ cần cố gắng thì sẽ có thành tích .

Chuyện cũ từng màn hiện lên trong đầu hắn...

Nhưng, nửa đoạn sau học kỳ thứ nhất, Trương Thắng thế nhưng ba ngày xin phép nghỉ hai hôm!

Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô bé ngẫu nhiên nói một câu "Oa, anh và Trương Thắng là bạn cùng phòng a", câu nói này khiến hắn đột nhiên trở nên có chút hư vinh .

Từ khi iPhone 4 ra mắt, các loại hàng nhái hàng nội địa giống như măng mọc sau mưa mà xuất hiện, một vài điện thoại thông minh giá cả càng ngày càng tiện nghi .

Hắn đối với tình yêu một chữ cũng không biết, rất dễ dàng liền trầm luân, sau đó dùng số tiền đi làm gia sư mua một chiếc điện thoại ...

Nhưng mà cho tới bây giờ cũng không có người nào nói cho hắn biết, trí lực giữa người và người thế nhưng thật ra là có khác nhau, đương nhiên, phương pháp học tập cũng có khác nhau .

Gió thổi càng lúc càng lớn .

Lâm Thành cởi chỉ còn lại có một cái quần đùi!

Nhưng hắn vẫn như cũ giống dã thú mà gào thét, phảng phất muốn dùng một chút lực lượng cuối cùng của mình để chạy, sau đó chết trên bãi tập cũng nguyện ý!

Trương Thắng xin phép nghỉ càng ngày càng thường xuyên, thậm chí thường xuyên ba ngày hai hôm không nhìn thấy cái bóng của Trương Thắng.

Cảm giác yêu đương ngọt ngào khiến Lâm Thành cảm nhận được hạnh phúc trước đó chưa từng có, cô bé sáng sủa, cười lên rất xinh đẹp ...

Có nữ sinh thường xuyên cùng hắn cùng một chỗ đọc sách trong thư viện, không biết là ai bắt chuyện câu nói đầu tiên trước, dần dà, song phương liền quen thuộc .

Sau đó, hết thảy tựa hồ đều phát triển về phía phương hướng tốt...

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn bắt đầu không hiểu sao mà nói đến mấy chuyện của Trương Thắng...

Trương Thắng và hắn sẽ thường xuyên ngồi ở hàng thứ nhất học tập, hắn đến trường thường xuyên sẽ ở trong thư viện gặp Trương Thắng, Trương Thắng thậm chí sẽ thỉnh giáo hắn vài vấn đề ...

Thời điểm hắn nói ra những lời này, trong lòng lại có chút dương dương đắc ý, đời này hắn chưa hề nghĩ tới mình thế mà có thể dựa vào một câu nói như vậy để được cô bé tán thưởng .

Hắn cảm nhận được tôn trọng trước đó chưa từng có được, phảng phất chính mình là một thiên tuyển giả, may mắn và hạnh phúc phảng phất hết thảy đều giáng ở trên người hắn...

Hắn bắt đầu thường xuyên nhắc đến Trương Thắng!

Nói Trương Thắng học kỳ này rất ít khi đến trường học, nói mình học kỳ này không có Trương Thắng, hắn có cảm giác thiếu thốn một chút mục tiêu, nói mình không có đối thủ có chút tịch mịch ...

Lòng hư vinh một chút xíu bành trướng, hắn chắc chắn, học kỳ này, mình hẳn là có thể đăng đỉnh!

"Oa, Lâm Thành, anh quá lợi hại!"

"Nha, anh và Trương tổng quen như vậy, chừng nào thì anh mời Trương tổng cùng nhau ăn cơm đi ..."

"Đúng vậy a, Lâm Thành, bọn tỷ muội ký túc xá chúng em đều muốn gặp mặt Trương tổng ..."

"..."

Thời điểm Lâm Thành đưa hình chụp của mình và Trương Thắng cho bạn gái xem, hắn lần nữa cảm nhận được sùng bái!

Sau đó, lòng hư vinh của hắn đạt được thỏa mãn trước đó chưa từng có, thậm chí bành trướng đến đỉnh điểm!

Hắn suýt chút thì đáp ứng .

Nhưng mà khi thấy Trương Thắng vài ngày nay một mực bù lại tri thức học kỳ này bỏ lỡ, thậm chí mỗi sáng sớm trời còn chưa sáng liền đi ra ngoài, mỗi ngày đi sớm về trễ , hắn liền ý thức được mình không thể làm như vậy .

"Anh Thắng đang học tập, còn phải bù lại kiến thức học kỳ này, dù sao học kỳ này cậu ấy trốn học nhiều như vậy, nếu như không lâm thời ôm chân phật mà nói, hắn chỉ sợ là đã rớt tín chỉ ..."

"Anh không thể quấy nhiễu đến cậu ấy..."

"Em không hiểu Anh Thắng, Anh Thắng mặc dù bây giờ rất lợi hại, nhưng mà cậu ấy một mực không hề từ bỏ học tập, anh và Anh Thắng nói theo một ý nghĩa nào đó cũng là một loại người ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận