Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1146: Ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bậy

"Lừa gạt gì? Anh bạn này nói gì thế? Lời này không thể nói bậy được đâu, coi chừng tôi kiện anh tội phỉ báng đó!"

"Trương Thắng tôi từ lúc còn chưa có đồng nào đến thời điểm hiện tại đều tin vào một điều cốt lõi, đó chính là sự tin cậy, có lúc nào tôi đi lừa người khác hay chưa? Tất cả những người quen của tôi đều cực kỳ rõ ràng lời nói của tôi giá trị tới mức nào."

"Đương nhiên, bản thân tôi cũng không có quyền cấm cản ai nói gì tôi cả, dù sao thời đại này là thời đại của tự do ngôn luận mà!"

"..."

Càng bị quay chụp thì lông mày của Trương Thắng càng nhíu sâu hơn, thậm chí hắn còn hô bản thân vô tội nữa.

Các phóng viên khi nghe được lời Trương Thắng nói thì cũng ngẫm nghĩ lại một lúc, sau đó phát hiện lời của Trương Thắng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Nhiều thứ không thể nói là lừa gạt được!

Trương Thắng cùng nhân viên bảo vệ thừa dịp những phóng viên đang ngẩn người ra thì nhanh chóng chen vào trong công ty.

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi trong tay Trương Thắng đã xuất hiện hơn mười tấm danh thiếp rồi.

"Đúng rồi, anh cũng đã từng nói y chang như thế với Tư Bản Hồng Sâm chúng tôi, đó là lừa gạt đó, anh biết không?"

Trương Thắng bị truyền thông làm cho mưa gió bão bùng.

"Trương tổng, không phải anh đã nói Hồng Thiên Capital của Lý tổng là người hợp tác duy nhất với anh sao?"

"Trương tổng, tôi là Liễu Tuyền Chính của Đầu Tư Thế Kỷ, đây là danh thiếp của tôi, hiện tại tôi tìm đến ngài là để hợp tác."

Phòng nghỉ của Công ty Khoa học kỹ thuật Đằng Kỹ.

Trương Thắng đi vào Công ty Khoa học kỹ thuật Đằng Kỹ, chuẩn bị lên lầu thì lại bị ngăn lại.

"Trương Thắng, ít ra anh cũng phải cho chúng tôi một công đạo chứ!"

"..."

"Trương tổng, tôi là Trương Thọ Dương của Tư Bản Tân Phô, tôi đến từ Chiết Giang, hai ta nói thế nào cũng là người cùng quê đó, đây là danh thiếp của tôi!"

Khi Trương Thắng đi vào công ty rồi nhưng đám người này vẫn không chịu ngừng. ...

Khi Trương Thắng nhìn thấy những người này thì gương mặt bình tĩnh.

Trong hiện thực thì những tư bản nhỏ và trung khi thấy được những tin tức của Trương Thắng không những không ghét bỏ mà còn điên cuồng muốn hợp tác, bọn hắn chen chúc giới thiệu bản thân cho Trương Thắng.

Sau khi nghe một lúc thì Trương Thắng đưa tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, không còn tiếng la hét ầm ỉ xung quanh nữa.

"..."

Vô số người ngồi trong đây khi thấy sự xuất hiện của Trương Thắng thì nhao nhao lên tiếng, mồm năm miệng mười không ngớt, màng nhĩ của Trương Thắng bị chấn tới mức ong ong.

Đại khái hơn mười phút...

Sau khi nói xong câu đó thì Trương Thắng không thèm quan tâm mọi người, quay đầu đi vào phòng.

"Vậy anh rút cổ phần đi!"

Trương Thắng nhìn xung quanh rồi lên tiếng nói, âm thanh tuy không vang nhưng lại vô cùng có lực xuyên thấu.

"Trương Thắng, anh kéo tôi rơi xuống hố xong hiện tại phủi mông một cái kêu tôi xéo đi sao?"

"Sao Lý tổng, Bàng tổng không đến? Các anh có thể thay mặt cho Lý tổng cùng với Bàng tổng không?"

Trương Thắng khi thấy biểu lộ của Lý Tông Diệu thì cũng không kiên nhẫn được nữa.

"Lý tổng muốn nói sao cũng được hết, tranh thủ thời gian ký hiệp nghị rồi tôi sẽ cho phòng tài vụ chuyển tiền cho anh... Số tiền hai trăm triệu anh đầu tư tôi chắc chắn sẽ trả anh không thiếu một xu, cùng lúc đó anh cũng phải cho nhân viên anh rời khỏi Tích Tích Đón Xe!"

Lý Tông Diệu khi thấy bản hiệp nghị rút cổ phần kia thì mặt biến thành màu gan heo.

Khi mọi người không ai đáp lại lời của Trương Thắng thì y tiếp tục nói: "Nếu như mọi người muốn nói tiếp thì cũng được, tôi sẵn sàng bàn chuyện thu hồi cổ phần, nếu như có ai cảm thấy tôi đang lừa gạt thì tới đây, tôi hứa chắc người đó chắc chắn sẽ không lỗ dù chỉ là một đồng, nếu như không muốn bỏ cổ phần thì gọi Lý tổng cùng Bàng tổng liên hệ tôi để trò chuyện thêm về cổ phần..."

"Trương Thắng, cậu có ý gì?"

Khi thấy hiệp nghị rút cổ phần thì Lý Tông Diệu trợn to hai mắt.

"Tôi không muốn giải thích, nếu như anh cảm giác tôi đang lừa gạt anh thì anh hoàn toàn có thể rút cổ phần, làm sớm thì cũng đỡ lãng phí thời gian của mọi người hơn."

Trương Thắng bày những danh thiếp kia lên trên bàn rồi để cho luật sư gõ vài văn bản hiệp nghị rút cổ phần...

Trương Thắng chỉ ngồi yên lắng nghe, sau khi nghe xong thì hắn lấy tờ hiệp nghị rút cổ phần vừa đánh xong ra.

Khi thấy Trương Thắng thì Lý Tông Diệu lập tức chạy tới đập bàn, mặt đỏ tới mang tai, trong miệng không ngừng tuôn ra những lời như là "Lừa gạt","không đủ tiêu chuẩn","sao có thể làm thế được","Con mẹ nó"...

Lý Tông Diệu đứng trước cửa phòng làm việc Trương Thắng với vẻ mặt khó coi.

"Trương Thắng, anh có ý gì?"

Lý Tông Diệu tức tới mức phổi như muốn nổ tung.

"Ý của tôi chính là như thế đó! Lý tổng, anh nhìn thấy những người đang đứng ở xa xa kia sao? Nếu như Hồng Thiên Capital của anh rời khỏi thì sẽ có vô số nhà đầu tư đắp vào, tôi thiếu chút tiền của anh à?"

"Anh"

"Tranh thủ thời gian ký đi!"

Trương Thắng lười nói chuyện cùng Lý Tông Diệu, hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lý Tông Diệu tức tới mức run cả người, nhưng cuối cùng y cũng không chọn ký hiệp nghị trên bàn, y chỉ hung hăng rời khỏi phòng sau đó sập mạnh cửa lại.

Đại khái mười phút sau Lý Tông Diệu lại quay về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận