Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 251. Viết đến muốn nôn

Chương 251: Viết đến muốn nôn

Nhưng bây giờ thì Lâm Hạ dần mất đi hứng thú.

Dưới đô thị phồn hoa...

Che giấu rất nhiều người đang chênh vênh giãy giụa trong cảnh khốn cùng.

Từ sau khi Lâm Hạ nhìn thấy họ, cũng dần dần thâm nhập tìm hiểu về tầng lớp này thì thậm chí cô còn nảy sinh cảm giác rằng quyển 'Mùa Hè Năm Ấy' được viết quá nông cạn.

Trong sách...

Tất cả mọi người đều cố gắng vượt qua và thi đậu vào ngôi trường đại học mơ ước.

Những gợn sóng trong sách chỉ gói gọn ở việc cãi nhau giữa các bạn học, tình cảm thích mơ hồ, hay là mâu thuẫn giữa thầy cô, học trò và phụ huynh.

Sau khi biên tập Dương Thần đọc xong thì im lặng thật lâu.

Ở thời đại này, mọi người đều khát vọng thành công nhưng lại trải qua tận cùng đắng cay, cô viết một quyển sách chân thật và đẫm máu như vậy sẽ chỉ khiến bọn họ càng thêm mỏi mệt sau khi đọc.

Sau đó...

"Quá tả thực."

Sách là nấc thang để tiến bộ, cũng là một cánh cửa.

Bọn họ không hi vọng Lâm Hạ sẽ trở thành những tác giả tả thực kia, bọn họ muốn Lâm Hạ giống như những tác giả tuyến đầu dễ bán sách như Hàn Vĩnh hay Quách Tiểu Ngũ.

Trong những ngày này.

Sách như vậy...

Cánh cửa đó, mở ra một con đường khác cho cô.

Cô vẫn đang luôn sưu tầm các loại tài liệu, cũng đọc qua rất nhiều văn học truyền thống của các tác giả lâu đời.

"Sách này sẽ không có lượng tiêu thụ."

Nhưng...

Lâm Hạ viết một dàn ý.

Cô viết đến muốn nôn, nhìn thoáng qua còn thấy nổi da gà.

Đối với nhà xuất bản mà nói, có thể xuất bản, nhưng nó không có ý nghĩa mấy.

Sau khi Lâm Hạ bị phủ định, cũng thử viết mở đầu của các thể loại như là 'văn học đau xót của tuổi trẻ'.

Khi cô chuẩn bị ăn cơm thì nhận được điện thoại của Trương Phán Phán.

Cô kiểm tra lại một lượt.

Những chuyện này khiến cho chị Hồng của Thịnh Thế Entertainment cảm thấy rất hứng thú, muốn tìm Trương Thắng hợp tác nhưng thiếu một người trung gian.

Giữa trưa ngày 3 tháng 11.

Lâm Hạ cảm thấy rất châm biếm.

Không có lượng tiêu thụ thì không có thôi.

Mà giờ đây...

Có vài câu nói tổn thương lòng tự trọng của người ta còn đang quanh quẩn bên tai cô đến giờ.

Ở bữa tiệc ngày đó, Trương Phán Phán khinh thường Trương Thắng đủ kiểu và cũng nói xấu đủ thứ về Trương Thắng vào tai cô.

Lâm Hạ viết xong chương 1 của sách mới.

Trương Phán Phán không thể làm người trung gian được, cho nên...

Chị Hồng mong rằng cô sẽ là người trung gian.

Đại khái ý là vậy.

Coi như là ok.

Tựa hồ gần đây Trương Thắng có chút chuyện gì đó.

Cơ bản đều là cố ý vô tình mời đi ăn cơm, sau khi bị từ chối thì Trương Phán Phán cũng không nản chi, vẫn luôn tìm cô để trò chuyện.

Gần đây Trương Phán Phán ngày càng thường xuyên gọi điện cho mình.

Lâm Hạ nhận thấy được hiện thực, cũng từ một phương diện nào đó mà hiểu được con người của Trương Phán Phán.

Tuy Trương Phán Phán không tính là con buôn, nhưng có lẽ cô đã không thể quay lại thành cô bạn thân không che giấu điều gì trước kia với cô ta nữa rồi.

Trong cuộc gọi hôm nay, Trương Phán Phán vẫn cứ trò chuyện về các món cơm trưa với Lâm Hạ.

Cơm trưa của cô ta rất đắt tiền, một bữa đã gần 1 nghìn đồng, cũng kể qua vài người bạn mà cô ta quen, túi xách của họ đắt đến thế nào, limited ra sao...

Dù cô ta ăn có tốt đến mấy thì sao chứ?

Nói chuyện còn chẳng hề bổ ích bằng được 1% dinh dưỡng từ đồ ăn.

Lâm Hạ hoàn toàn chẳng có hứng thú nào, chỉ cảm thấy vách ngăn cách ấy ngày càng dày.

Dày đến mức sau khi Trương Phán Phán không nói tán dốc được mấy câu thì Lâm Hạ lấy cớ 'Tôi còn có chuyện bận, gọi lại sau' để cúp điện thoại.

Không bao lâu sau, điện thoại Lâm Hạ lại reng tiếng chuông.

Lâm Hạ thấy được là số lạ.

Bản năng cô cảnh giác, không nhận.

Nhưng một lúc sau số đấy lại gọi đến.

Cô nhận điện thoại:

"Chào bạn, bạn là..."

"Chào cô, cô có biết Trương Thắng không?"

"..."

Suýt nữa Lâm Hạ đã nói có quen, nhưng lập tức dường như nghĩ tới chuyện gì:

"Tôi nào biết ai là Trương Thắng đâu!"

"Cô không biết thì tại sao Trương Thắng lại gọi cho cô? Hơn nữa còn gọi nhiều như vậy..."

"Tôi không biết, đó là một cái máy khác của tôi, đôi khi chính tôi sẽ gọi vào số của mình, có gì không?"

"Cô mau kêu Trương Thắng trả tiền đi, hắn nợ nhiều tiền của tụi tôi như vậy, không được nợ thêm nữa! Nếu không trả thì tụi tôi phải báo cảnh sát!"

"Các người tự ý điều tra tư liệu về số điện thoại di động của tôi, các người đã xâm phạm nghiêm trọng tới quyền riêng tư, nếu bây giờ các người không dừng lại thì tôi sẽ báo cảnh sát, các người có thể lên mạng tìm xem khoảng thời gian trước ở Yến Kinh, có một vài thương gia gọi điện loạn xạ gây ra tình tiết nghiêm trọng đã bị bắt tạm giam, thậm chí còn bị phạt!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận