Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 86. Tôi cũng ở trong hố...!

Chương 86. Tôi cũng ở trong hố... !

Chị Hồng dẫn Trương Phán Phán đi.

Trương Thắng theo Lâm Hạ trở lại nhà hàng để ăn trưa.

Khoảng mười phút sau, điện thoại của Lâm Hạ vang lên, Lâm Hạ do dự liếc nhìn Trương Thắng.

Sau khi thấy Trương Thắng gật đầu, Lâm Hạ đi ra ngoài nghe điện thoại.

Nghe điện thoại trở về, vành mắt Lâm Hạ hơi ửng đỏ nhưng không rơi nước mắt, chỉ ngồi đối diện Trương Thắng không nói một tiếng, im lặng hồi lâu.

Khi bữa trưa sắp kết thúc, Lâm Hạ ngẩng đầu lên kể cho Trương Thắng nghe chuyện xảy ra trong điện thoại.

Cuộc gọi từ Trương Phán Phán.

Ba năm trung học, quan hệ của Trương Phán Phán và cô vẫn rất tốt, thậm chí có buổi tối, sau khi hai người lén uống một chút rượu, ước định muốn làm bạn thân cả đời.

Chỉ một quyển sách... ... mà thôi.

Cô nói rằng cô rất cần cơ hội này để chứng minh giá trị của mình trong lòng chị Hồng, đồng thời, cô cũng cảm thấy Lâm Hạ cần một cơ hội như vậy để tác phẩm của cô được chuyển thể thành phim, sau đó càng thêm nổi tiếng.

Cảm giác áy náy này ngày càng lớn lên trong lòng cô, khiến trái tim vốn cứng rắn vốn có của cô rạn nứt, thậm chí cô còn muốn đồng ý chuyện này qua điện thoại.

Đại khái ý của Trương Phán Phán là hy vọng Lâm Hạ có thể giúp cô ấy một tay.

"Chúng ta sống ở thế giới này, có lẽ sẽ bị rất nhiều thứ mê hoặc..."

Trương Phán Phán lại khóc trong điện thoại, khóc rất lâu, Lâm Hạ vốn dĩ không nói được lời nào.

Không phải sao?

Cô ấy cam đoan công ty sẽ đối xử tốt với cuốn sách của cô, cũng cam đoan người ký hợp đồng với Lâm Hạ sẽ không chỉ ký cuốn sách này.

Sau đó...

Nhưng bây giờ, cô ấy cần sự giúp đỡ, hơn nữa chuyện này dường như có lợi cho cả hai bên nhưng cô lại từ chối.

"Nhiều thứ sẽ ảnh hưởng đến lý trí phán đoán của chúng ta, sau đó khiến cho chúng ta làm ra một loạt hành vi không lý trí."

Lâm Hạ nghe điện thoại xong trong lòng rối loạn, bất giác cảm thấy hơi áy náy.

"Trương Phán Phán đang ở trong hố. Tuy hình dung như vậy có thể có chút vấn đề nhưng cuộc điện thoại của cô ấy nói thẳng ra là muốn cậu nhảy xuống rồi dùng vai cõng cô ấy ra khỏi hố..."

Sau khi cô nói xong những lời này với Trương Thắng, ban đầu hắn im lặng, sau đó nghiêm túc nhìn cô.

"Tình bạn, tình yêu và thậm chí cả tình cảm gia đình."

Trương Thắng dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói ra những lời này.

"..."

Sau đó, nếu không lấy lại được tiền...

"Chúng ta làm như vậy không phải đang giúp cô ấy, thậm chí không giúp được gì mà còn tự hại chính mình..."

Lâm Hạ nghe xong vẫn cảm thấy áy náy, im lặng hồi lâu cuối cùng cũng gật đầu.

"Nhưng cô ấy hoàn toàn không biết rằng nếu hai người cùng lúc rơi xuống hố, hố sâu đến mức chiều cao của cả hai cộng lại không chạm tới mép hố thì ai có thể kéo các cậu ra ngoài?"

"Có vẻ như..."

"Cô ấy muốn chấm dứt hợp đồng à?"

"Chúng ta có thể giúp gì cho cô ấy không?"

"Bạn học Lâm, chúng ta phải đứng ngoài hố thả dây xuống, cô ấy nắm lấy dây mới có thể đi lên."

Sau đó...

Vì mối quan hệ bảo lãnh, bạn thay hắn trả tiền.

Trên đường đi, Trương Thắng thấy quá nhiều người vì nguyên nhân tương tự, anh em quay lưng lại với nhau, vợ con ly tán, nhà tan cửa nát.

Trong phòng riêng.

Bạn biết rõ rằng hắn mắc nợ rất nhiều, sau đó xuất phát từ cái gọi là tình bạn, tình yêu, hoặc là tình thân ràng buộc, cho hắn mượn tiền, bảo lãnh cho hắn.

Trực tiếp nhất là vay tiền và bảo lãnh...

Trên đời này có rất nhiều thứ xen lẫn cái gọi là tình bạn rồi sau đó náo loạn đến mức quay lưng lại với nhau.

Lâm Hạ vốn muốn trả lời nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, cô chợt lắc đầu.

"Cô ấy chỉ muốn công ty công bằng, đồng thời coi trọng cô ấy, cung cấp tài nguyên cho cô ấy..."

"Cô ấy có thể trả cái gì?"

Trương Thắng hỏi.

"Tiềm lực của cô ấy, cố ấy hát rất hay, cũng rất xinh đẹp. Sau khi gặp Bá Nhạc, cô ấy có giá trị kinh doanh rất cao."

"Ha! Bộ có ít người ca hát dễ nghe lắm sao? Tôi hát thật ra cũng rất dễ nghe, dáng vẻ của cậu cũng rất xinh đẹp nha."

"Nhưng mà..."

"Ăn cơm đi."

Trương Thắng cười cười, tiếp tục ăn mà không nói gì thêm.

Ở thế giới này, mọi thứ có lẽ được trao đổi ngang giá.

Trên trời cũng có thể rớt bánh xuống nhưng sẽ chỉ rớt vào một số ít người, hơn nữa ở nơi không thấy, chiếc bánh đó rất có khả năng bị người khác thao túng.

Cũng có những người may mắn nhưng liệu điều đó có xảy đến với những người không có chuẩn bị trước, không có giá trị gì và không có trả giá gì không?

Bên trong phòng riêng lại im lặng.

Lâm Hạ ngơ ngác nhìn Trương Thắng.

"Tôi cũng đang ở trong hố..."

Ngay lúc Trương Thắng chuẩn bị rời đi, hắn lại do dự một chút, nhìn Lâm Hạ.

"Bạn học Lâm..."

"Hả?"

"Chuyện bản quyền không cần gấp gáp. Hãy từ từ lựa chọn. Tôi tin rằng cuối cùng cậu sẽ tìm được người mua phù hợp. Đồng thời tôi cũng sẽ giúp cậu từ từ tìm..."

"Trương Thắng, tôi bán cho cậu! Sau này không phải cậu sẽ tham gia giới giải trí sao?"

Lâm Hạ chợt nhìn Trương Thắng, nghĩ đến chuyện khác, do dự nói:

"Cậu trước tiên có thể nợ tiền tôi, chờ kiếm được tiền, lại trả tôi phí bản quyền..."

"Nếu là một năm sau, tôi sẽ vui vẻ đồng ý và rất vui mừng nhưng..."

"Nhưng gì cơ?"

Bữa trưa nhanh chóng kết thúc, Trương Thắng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trong lòng Lâm Hạ phức tạp, có ngàn vạn cảm xúc dâng trào nhưng cuối cùng cô lại không biết phải nói gì với Trương Thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận