Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 568. Lợi dụng Concert để nâng Mạt Tử?

Chương 568: Lợi dụng Concert để nâng Mạt Tử?

Sau khi gọi điện thoại xong, sắc mặt Từ Thắng Nam dần bắt đầu khó xem.

Quảng bá trên CCTV!

Quả thực rất có lực ảnh hưởng.

Nhưng sau khi nhiệt trên CCTV dần hạ xuống nhưng nó vẫn còn một ít lực ảnh hưởng, vậy đó chứng tỏ cái gì?

Giờ phút này...

Cô ý thức được rất có khả năng là một single mang tính hiện tượng!

Single mang tính hiện tượng!

"Cô thông suốt sao! Trong đây dính rất nhiều chuyện đối nhân xử thế, hơn nữa buổi concert này là buổi biểu diễn xoay người của Tinh Quang Vị Lai chúng ta dưới sự đè năng của Thịnh Thế Entertainment! Nếu Mạt Tử trở thành một trong các nhân vật chính thì tôi không biết cậu ta có thể nâng lên hông!"

"Được, cảm ơn giám đốc Trịnh!"

"Cô muốn lợi dụng concert để người khác lại nâng Mạt Tử lên?"

"Được, vậy tôi tin cô, cô cứ buông tay làm đi."

Từ Thắng Nam trở lại phòng họp, cô vẫn chưa từ bỏ ...

Sau đó cô tiếp tục thảo luận về buổi concert với đội ngũ, đồng thời nhấc điện thoại lên câu thông với ban quản lý bên concert, hiệp thương...

Tuy nó bị chèn ép nhưng chỉ cần có người vẫn còn nghe được thì dù không có nhiều tài nguyên quảng bá đi chăng nữa nó vẫn có thể nổi tiếng!

"Đi đi!"

Sau khi kết thúc cuộc họp, cô đến tìm cấp trên Trịn Thành Võ, Trịnh Thành Võ rất bình tĩnh.

Trong thời đại này, tư bản có thể khiến một tác phẩm nổi tiếng điên cuồng trong giai đoạn đầu khiến người ta kinh sợ, nhưng có thể hot nảy lửa thực sự chỉ có chính tác phẩm!

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, lần này chúng ta không thể thua."

Trong điện thoại...

"Vâng."

Cô nghe tin AK cũng sắp tổ chức concert, và còn là buổi conert solo.

Từ Thắng Nam ra khỏi văn phòng.

Sau khi làm xong những chuyện này, cô nhận được một cuộc gọi.

". ."

"Tuần sau người tôi sắp xếp sẽ đến tiếp quản công việc của các vị, mấy năm nay các vị đã chịu khổ cùng Diệu Hoa rồi, Diệu Hoa cũng sẽ không bạc đãi các vị đâu, cho dù sau khi về hưu thì Diệu Hoa vẫn sẽ dành đãi ngộ nên có cho các vị!"

Những nguyên lão từng đi theo ông chinh chiến ấy cũng dần thay đổi tâm lý khi Diệu Hoa bắt đầu từ một công ty gia đình trở thành công ty đứng đầu trong ngành khoa học kỹ thuật Hoa Hạ.

Diệu Hoa.

Thật đáng tiếc khi họ sống trong thời đại thay đổi nhanh chóng này.

Nghe được tin này, cô lập tức im lặng.

Tức là chết!

Dừng lại...

Thời đại này là một khu rừng tối tăm, mọi nơi trong rừng đều có đầy thú dữ, chỉ khi chạy không ngừng nghỉ mới hất được đám thú dữ kia ra, tìm được phương hướng mới, sống sót!

Phòng hội nghị.

Bọn họ bắt đầu đắm chìm trong hưởng thụ, thích sống an nhàn, không muốn phát triển, thậm chí gan cũng ngày càng nhỏ đi, một cơn gió thổi ngoài kia thôi đã muốn thỏa hiệp không lời không lỗ.

Có thể hiểu được, suy cho cùng thì con đường với Diệu Hoa không mấy dễ dàng, không ai muốn xảy ra biến cố lớn hoặc là trở lại trước giải phóng sau một quyết sách sai lầm.

Nhưng...

"Được rồi, chuyện này cứ vậy đi!"

Một tháng trước, khi ông tổ chức cuộc họp trọng điểm để thông báo việc kinh doanh thiết bị đầu cuối của Diệu Hoa chính thức song song với kinh doanh doanh nghiệp và kinh doanh vận chuyển thì bị những nguyên lão này phản đối mạnh mẽ.

Thờ ơ nói ra một câu như vậy.

Lâm Quốc Đống nhìn các nguyên lão trong tập đoàn.

Trong phòng hội nghị.

Các nguyên lão hội ý nhau, vẻ mặt rất khó xem, xúc động nói vài câu nhưng từ đầu đến cuối thần sắc Lâm Quốc Đống vẫn lạnh nhạt.

Tiếng các nguyên lão dần nhỏ đi, cả phòng hội nghị ngập tràn bầu không khí kiềm nén và bi thương, cảm giác như là thỏ tử hồ bi.

Lâm Quốc Đống liếc nhìn thoáng qua rồi rời khỏi phòng họp.

Cửa ra vào...

Vũ Đông nhìn Lâm Quốc Đống đi ra, vẻ mặt lóe lên chút phức tạp:

"Chủ tịch Lâm, có lẽ nên để tôi ra mặt, dù sao anh cùng bọn họ đi đến ngày hôm nay, bọn họ..."

"Anh không làm được đâu!"

Nghe xong lời này, Vũ Đông nhất thời không nói nên lời, chỉ lẳng lặng liếc nhìn phòng họp.

Ông dường như cảm thấy Lâm Quốc Đống đã thay đổi.

Khác với mấy năm trước, thậm chí mà mấy tháng trước.

Không, có lẽ là mấy ngày trước, sau khi trở về từ vụ thắng kiện với nước Đức...

Ông ấy bắt đầu trở nên quyết đoán quả quyết hơn, ngay cả Vũ Đông đứng trước mặt Lâm Quốc Đống cũng cảm thấy một sự lạnh lẽo từ trong xương.

"Đông Tử..."

"Có!" – Bả vai Vũ Đông bất giác run lên.

Sau đó, ông thấy vẻ mặt lãnh đạm của Lâm Quốc Đống có thêm sự tiếc than:

"Một công ty xoắn thành dây thừng và dồn lực về một hướng thì mới có khả năng tiến bộ, trong giai đoạn đầu khởi nghiệp thì đương nhiên phải gắn bó bằng tình cảm với nhau, nhưng khi nói đến kinh doanh, quá nhiều cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của mọi người về tương lai, vì vậy nó cần những quy tắc và quy định nghiêm ngặt cũng như cho các người trẻ tuổi đủ chỗ để vươn lên..." – Lâm Quốc Đống vỗ vỗ vai ông và nói.

Vũ Đông sững sờ một lát, sau đó gật đầu theo bản năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận