Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 119. Tôi Có Làm Gì Sai?

Chương 119. Tôi Có Làm Gì Sai?

Tại thời khắc mấu chốt này, tại thời khắc anh ta đang ở ngẩng cao đầu hận không thể "uống cạn một chén lớn" thì con mẹ nó không còn nữa!

Đừng đùa chứ!

Anh ta lật thêm vài lần nữa, dù lật đến trang cuối cùng vẫn trống không như trước!

Cuối cùng anh ta đặt phần kế hoạch này lên trên bàn, lại đốt một điếu thuốc và yên lặng hút.

Tâm trạng cả người lúc thăng lúc trầm, lại trở nên ứ đọng.

"Nếu thầy muốn làm thì hãy tới tìm em, về phần thiết kế sản phẩm và phương hướng như nhưu thế nào, em sẽ nói cho thầy biết!"

Nghĩ lại lúc Trương Thắng rời đi kiêu ngạo như thế nào, dường như có ý ăn chắc mình rồi...

Ăn cơm tối xong, anh ta ở trong phòng làm việc rối rắm hồi lâu, sau khi đọc bản kế hoạch lần nữa, cuối cùng anh ta cũng quyết định gọi điện thoại cho Trương Thắng...

Hơn mười ngày sau...

"Thầy Thang, thầy chỉ biết kỹ thuật, ngoại trừ kỹ thuật ra, thầy có biết đàm phán không?"

Ngày đó, anh ta rơi vào đường cùng gọi điện thoại cho bạn học cũ Thẩm Tú Quyên vay tiền lấp lỗ thủng.

Thời gian kế tiếp cả ngày Thang Vũ đều trải qua cảm giác ngột ngạt này.

Gọi điện thoại cho Trương Thắng vài lần vẫn không ai nghe máy.

Thang Vũ càng buồn bực hơn!

Anh ta lại khuất phục.

Anh ta không chỉ một lần thuyết phục bản thân, nói báo cáo này của Trương Thắng chính là bánh vẽ, mình chỉ cần tìm trường học nói chuyện, nhất định cũng có thể trò chuyện về hạng mục cơ sở huấn luyện thực tế này. Thậm chí vào buổi tối, anh ta ôm tâm tư này tìm trường học hàn huyên tán gẫu. Ban đầu lãnh đạo nhà trường còn đặc biệt nhiệt tình với anh ta nhưng không biết chuyện gì xảy ra, lúc anh ta nói chuyện về dự án, lãnh đạo nhà trường nhíu mày, sau đó mời anh ta ra ngoài. Dáng vẻ vừa lễ phép vừa xa cách này cực kỳ giống với những nhà đầu tư anh ta đã tìm tới.

Cái này chỉnh bản thân đến nửa vời, nếu như mình gọi điện thoại đi tìm cậu ta, khuôn mặt già nua này của mình chẳng phải là dán trên mặt đất sao?

Cầm lấy điện thoại di động, nháy mắt anh ta nghĩ tới hơn mười ngày trước...

Chẳng lẽ là cậu ta không mang theo điện thoại di động bên người?

Thang Vũ từ phòng làm việc đi ra, trong đầu lại nhớ lại lời Trương Thắng nói.

Thôi đi, chờ cậu ta gọi lại cho mình.

Chỉ là...

Anh ta có chút hoang mang.

Lần này điện thoại cuối cùng cũng kết nối.

Thôi đi, hôm nay không gọi nữa!

"A, xin lỗi thầy Thang, em đang bận, em sẽ gọi lại cho thầy sau, không đúng, có thể ngày mai em sẽ gọi lại cho thầy..."

Điện thoại của Trương Thắng vẫn không ai nghe!

Thang Vũ nghĩ đến "Huyễn Vũ Đoàn" đang thịnh hành gần đây...

Anh ta chờ chờ, sau đó qua một tiếng thấy Trương Thắng không gọi lại cho mình, anh ta lại gọi điện thoại cho Trương Thắng.

Đêm.

Trương Thắng cũng như vậy sao?

Thời gian trước anh ta đến tiệm net luôn có thể thấy một đám người gõ bàn phím "bùm bùm" giống như một tên ngáo đá vậy.

Người này sao lại thế này?

"???"

Thang Vũ nghe được đầu dây bên Trương Thắng liên tiếp gõ bàn phím, anh ta còn chưa kịp nói chuyện Trương Thắng đã cúp điện thoại.

Trương Thắng đang chơi game sao?

Tám giờ tối, Thang Vũ càng nghĩ càng không thoải mái lại, nhịn không được gọi điện thoại cho Trương Thắng...

"Trương Thắng, cậu đang làm gì vậy? Tôi bên này có chút việc muốn..."

"Alo, thầy Thang?"

"Alo, Trương Thắng!"

Đã khuya.

Vì là thứ sáu, ngày mai là cuối tuần, hôm nay hội sinh viên không kiểm tra ký túc xá.

Ký túc xá trống rỗng.

Xá trưởng Tề Hải Phong đang bận rộn kéo phiếu Hoa Khôi Giảng Đường, buổi tối hẹn Tôn Thi Thi cùng ăn cơm, ăn đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Lâm Thành ở trường tìm một công việc bán thời gian giao đồ ăn, buổi tối thuận tiện giúp xem đồ ăn khuya...

Lục Bân và Trần Thuật thì chạy đến tiệm net suốt đêm.

Bản thân Thắng ca là thần long thấy đầu không thấy đuôi, trong thời gian hơn nửa tháng mỗi ngày đều trở về một chút, mọi người trong ký túc xá đều đã quen rồi.

Giang Khải Long đột nhiên cảm thấy mình biến thành người nhàn rỗi nhất.

Cậu ta không hứng thú với game, nhiều nhất lên mạng xem phim, hơn nữa điều kiện ngoại hình bình thường, tài ăn nói bình thường, cậu ta vốn dĩ không có có cô gái nào thích, sở thích duy nhất chính là tiểu thuyết.

Tiểu thuyết là một thứ kỳ diệu.

Nó cho bạn đắm chìm trong một thế giới hư ảo, ở trong thế giới đó cùng nhân vật chính mạo hiểm, cùng nhau giả vờ đánh mặt, trong lúc vui vẻ cảm xúc được giải phóng chưa từng có, cùng hưởng thụ sự vui vẻ.

Đương nhiên đối với Giang Khải Long mà nói, cậu ta ít nhiều cũng mang theo vài phần tâm lý trốn tránh.

Thực tế...

Thật sự là quá vô vọng.

Đặc biệt là hôm nay, cậu ta bị giáo viên mới khiển trách trước mặt cả lớp...

Lúc rời đi, tuy trên mặt cậu ta vẫn mang theo vài phần tự tôn thuộc về mình, ra vẻ đi thì đi, thái độ muốn ra sao thì ra nhưng sau khi nghe được giáo viên mới nói điểm gì đó, cậu ta nháy mắt tê liệt...

Nhưng với tính cách của cậu ta, nhiều nhất là bí mật oán giận vài câu, mắng vài câu, không thể thật sự gây hấn với giáo viên, cũng không thể một mình đi tìm thầy Thang nhận sai...

Tôi đã làm gì sai?

Tôi có đi học, có học hay không liên quan gì đến thầy?

Tôi lăn lộn với bằng tốt nghiệp của tôi, thầy dạy học của thầy, có xung đột gì sao?

Cậu ta cảm thấy mình không có gì sai!

Cậu ta lấy điện thoại di động ra, mở trang web di động của "mạng Tiếng Trung Khải Minh" ra chuẩn bị tiếp tục xem Phá Vỡ Bầu Trời.

Trước kia cậu ta vẫn luôn đọc sách lậu của các trang web khác nhưng sau đó cảm giác tác giả của Phá Vỡ Bầu Trời dường như rất khó khăn, hơn nữa sau này viết quả thật rất trúng ý cậu ta, cậu ta muốn ủng hộ bản chính một chút.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cậu ta rung lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận