Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1253: Đừng làm xấu mặt trường chúng ta

"Hả? Hệ thống 'Thanh toán WeChat'?"

"Ừ, chỉ cần mở hệ thống 'Thanh toán WeChat' của cửa hàng, công ty sẽ thưởng cho khoảng 300 NDT..."

"Được!"

"À mà, tôi vừa nhận được tin Ngân hàng Hoa Hạ đã hợp tác với 'WeChat' của chúng ta và kích hoạt chức năng chuyển khoản trong đêm, có thể chuyển tiền miễn phí vào thẻ ngân hàng của mình trong vòng 8 giờ, chuyện này mọi người cũng có thể nói..."

"Được!"

Sau khi căn dặn vài chuyện cho mấy thanh niên.

Tống Tử Cường lái xe bán tải đến 'Trường Cao đẳng Nghề và Kỹ thuật' trong huyện.

Khi đỗ xe, anh vẫn có hơi kích động.

Phát hiện ra lớp học đa phương tiện có sức chứa hơn 500 người đều chật kín, ngoài những sinh viên tốt nghiệp xuất sắc được nhà trường giới thiệu, còn có một lượng lớn giáo viên từ 'Trường Cao đẳng Nghề và Kỹ thuật'...

Trong thời gian này, điện thoại di động để ở cửa bên ngoài lớp học, được nhân viên an ninh cất giữ, nghiêm cấm mọi thiết bị ghi âm.

Ngay sau đó...

Tống Tử Cường chen lấn mãi mới vào được.

Tống Tử Cường lại xuất trình chứng minh nhân dân rồi mới được cho vào.

Thậm chí các giáo viên đang đứng nghe ngoài cửa sổ cũng như là nhìn thấy minh tinh gì vậy, mấy cô giáo trẻ còn kích động bàn tán.

Sau khi bị nhân viên an ninh thẩm vấn nhiều lần, xuất trình giấy phép lao động từ 'Hậu cần Kinh Thắng', anh mới được cho qua.

Lớp học rất ồn ào.

Anh bước vài bước, cuối cùng bước vào lớp học đa phương tiện.

Khi đến trước cửa tòa nhà giảng dạy, một nhóm nhân viên bảo vệ cũng đang đứng ở cửa.

Những giáo viên này nửa đêm không ngủ mà ỷ vào quan hệ là thầy cô nội bộ trường nên chạy đến phòng học lớn để nghe giảng?

"Lớp này trị giá hàng chục triệu, trường chúng tôi đã phải đấu tranh rất vất vả để mời được thầy Trương... Là giáo viên, các anh các chị phải gương mẫu, đừng làm xấu mặt trường chúng ta, biết không?"

Anh bị chấn động!

Mấy giáo viên gật đầu lia lịa.

Mọi người đều hồ hởi!

Cho đến khi hiệu trưởng tới thì họ mới an tĩnh.

"Nhưng do sắp xếp công việc nên có một số chuyện phải giữ bí mật, thế nên không thể ghi hình và ghi âm, mong mọi người thông cảm..."

Trương Thắng hạ giọng.

Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, anh từ một nơi nhỏ bé đến, nghe người ta nói các thành phố lớn phồn vinh, thịnh vượng nên cắn răng bắt xe của đội trang hoàng cùng làng đến Yến Kinh.

Mọi người đều thấy Trương Thắng bước vào.

Đội trang hoàng quay về.

Đợi đến 10 giờ 15...

Mọi chiếc bánh đều bị người ta chia hết, sót chút cơm thừa canh cặn cũng được chia cho những tinh anh xã hội kia.

Nhưng đáng tiếc là thời đại ngày nay không phải là thế giới hỗn loạn của những năm 80,90...

Nhưng Tống Tử Cường nghiến răng ở lại thành phố lớn, suy nghĩ làm thế nào để trông giống con người.

Tống Tử Cường chấn động tinh thần, kích động nhìn chằm chằm Trương Thắng bước vào giảng đường.

Khi mới đến Yến Kinh, anh cảm thấy mọi thứ giống như mơ, bàng hoàng đến mức như một con chó hoang bị đèn pha làm mờ mắt, không dám gầm gừ mà chỉ dám rên rỉ.

Sau đó...

Kết thúc công việc thợ sửa.

"Đây ban đầu là một cuộc họp nội bộ của chúng tôi về một số thỏa thuận công việc trong hệ thống huyện Ninh Kiền cùng một số kỳ vọng hợp tác với 'Trường Cao đẳng Nghề và Kỹ thuật Ninh Kiền', không tính là lớp học gì..."

Tống Tử Cường là một người đàn ông trung niên nghèo, không thể sống sót ở thành phố Yến Kinh.

Khoảng một năm trước.

"..."

Tống Tử Cường không có bằng cấp, không có vốn liếng, không có quan hệ, nói mấy câu là va chạm, nương nhờ năng lực ăn đắng an khổ cái gì cũng được mà việc gì cũng nhận.

Một ngày ba bữa chỉ ăn hai bữa, đôi khi một bữa...

Để tiết kiệm tiền, anh thuê tầng hầm giá rẻ, thậm chí sau khi hết tiền thuê nhà thì ngủ hành lang, gầm cầu...

Dưới sự nỗ lực ấy, quả thật anh đã tiết kiệm được một khoảng, nhưng cuối cùng lại chẳng thể lập nghiệp...

Con cái ở quê nhà phải đi học ở huyện thành, cần học bù, cha mẹ cần dưỡng lão, những chi phí đối nhân xử thế đều cần đến tiền.

Chịu đựng được 3 năm, để dành được hơn 100. 000, mở một cửa hàng bán lẻ tại góc nhỏ ở Yến Kinh.

Ở thành phố lớn, đồ rẻ trong siêu thị tiện lợi, đầy đủ, không giống như cửa hàng nhỏ...

Chỉ cố được có một năm cũng nhận ra tiền mình kiếm được còn chẳng đủ để trả tiền thuê nhà, phải bù thêm tiền tiết kiệm bớt ăn bớt mặc mấy năm...

Khi biết mình giãy giụa ở thành phố này còn không bằng tới chỗ nhỏ khác lăn lộn tiền lương 100 đồng một ngày, Tống Tử Cường bất đắc dĩ định chấp nhận hiện thực...

Sau đó...

Anh gói ghém hành lý, bước lên chiếc xe về quê.

Nhưng khi sắp bước lên, anh nghe được thu nhập của 'nhân viên giao đồ ăn' hơn 10. 000 một tháng!

Anh sững sờ!

Ngay sau đó...

Bán tín bán nghi đi vào 'Tổ Ong giao hàng tận nơi', nơi thay đổi vận mệnh của mình... ...

"Trước hết, tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người ngồi đây một lần nữa vì đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để tổ chức một cuộc họp như vậy..."

"Cảm ơn tất cả các bạn đã cùng tôi vượt qua khó khăn, cho đến tận bây giờ..."

"Mong rằng các bạn cũng cảm ơn bản thân đã không hề từ bỏ vận mệnh, cũng không hề từ bỏ khả năng leo lên trên, từ đáy xã hội nơi không bị ai chú ý đến nhất hướng lên mục tiêu chnug, từng bước lên cao..."

"Trong năm 2011 vừa qua, nhiều bạn ở đây là anh em trong hệ thống 'NC Entertainment' của chúng tôi, và cũng có nhiều anh em đã vào trường và chuẩn bị khởi nghiệp..."

"Tất nhiên, không chỉ các bạn mà còn có rất rất nhiều những anh em khác chuẩn bị bước lên hành trình, giờ đây, mặc dù họ không ở đây, nhưng, trái tim luôn tồn tại cùng chúng ta..."

"Tôi đã nói với các bạn khoảng một năm trước, tôi sẽ cho mọi người một con đường thăng tiến, chỉ cần tôi còn sống và chưa ngã thì sẽ để cho các anh em đi theo mình có một miếng cơm!"

"Một năm sau, tôi nhìn lại, nhận ra dù mình không làm mọi việc hoàn hảo nhưng cũng đã cố gắng hết sức để thực hiện lời hứa của mình!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận