Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 824: Thích lên mặt dạy đời

Mã Vân Hoa thao thao bất tuyệt nói về lý niệm của mình về khởi nghiệp và 'Đào Châu Võng'.

Trương Hưng thì ngồi một bên nghe lấy, một bên yên lặng suy tư chuyện gì đó, mơ hồ trong đó tựa hồ có một cỗ lo nghĩ tận tầng sâu nhất.

Mà Trương Thắng thì nhìn Mã Vân Hoa, cảm nhận được một cỗ khí tức đập vào mặt, cuốn sạch lấy hắn, làm tinh thần hắn chấn động!

Sao Mã tổng của thế giới này lại giống Mã tổng ở thế giới cũ đến vậy?

Biểu lộ của Trần Lam hết sức đặc sắc, một bên rất chân thành cầm microphone nhìn Mã Vân Hoa, thỉnh thoảng gật đầu, một bên khóe miệng run nhè nhẹ, nhưng ưu nhã và phẩm đức nghề nghiệp của người chủ trì lại để cô duy trì sự bình tĩnh rất tốt, cũng không đến mức sụp đổ.

Ngay khi Mã Vân Hoa nói một tràng dài, sắp đến phần kết thúc, cô đột nhiên nghe được một âm thanh ho nhẹ.

Sau đó, cô vô thức nhìn về phía Trương Thắng.

Thấy Trương Thắng rất chân thành nhìn Mã Vân Hoa.

Hắn đột nhiên cảm giác một cỗ khí tức mãnh liệt hơn đập vào mặt hắn.

Người chủ trì Trương Lam lúc đầu đang tươi cười cũng hơi hơi cứng đờ.

"..."

Dáng vẻ tươi cười của Mã Vân Hoa dần dần cứng ngắc, chỉ trong nháy mắt như vậy phảng phất như trong cổ họng có lời gì đó muốn thốt ra, nhưng toàn bộ lại tắc nghẹn bên trong, một ngụm nghẹn không thể phát tác, phảng phất ý nghĩ trong lòng hoàn toàn bị Trương Thắng lặp lại.

Trương Thắng sẽ nâng đỡ, đồng thời cũng cực kỳ khiêm tốn, một bộ dạng nghe lời như học sinh, để cho một chút dục vọng "thích lên mặt dạy đời" ở chỗ sâu trong lòng hắn có được thỏa mãn trước đó chưa từng có.

"Trên thực tế tôi cực kỳ tiết kiệm, một ngày ba bữa đều ăn bánh bao là được..."

Mã Vân Hoa nhìn thấy biểu lộ của Trương Thắng cũng cười gật gật đầu, ngừng "diễn thuyết" nhìn về phía Trương Thắng, chờ nghe cao kiến của Trương Thắng.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt Trương Thắng cực kỳ nghiêm túc lại chân thành, lập tức không quấy rầy đến Trương Thắng.

"Trên thực tế, ý nghĩ của tôi cũng giống với Mã tổng, thời điểm tôi bắt đầu lập nghiệp, tôi cũng vẻn vẹn vì để trả nợ, hiện tại, trả xong nợ, tôi một lần nữa đánh mất phương hướng đi tiếp của mình, đối với tiền, tôi kỳ thật căn bản không có bất kỳ hứng thú gì, từ khi công ty mới bắt đầu sáng lập đến bây giờ, tôi không nhận qua một phân tiền lương nào, cho tới bây giờ tôi cũng không đụng đến trả tiền, đối với tiền tôi không có bất kỳ hứng thú gì... Những ngày này, tôi cũng không thể nói là quá vui sướng, ngược lại thời điểm tôi cảm thấy vui sướng nhất chính là đoạn thời gian còn gánh khoản nợ kia, đoạn thời gian đó, trên người của tôi có tinh lực vô cùng vô tận, cũng có tín niệm vô cùng vô tận, mà bây giờ, tôi thậm chí cũng bắt đầu hối hận, làm nhiều chuyện như vậy..."

Thời điểm lần đầu tiên hắn gặp mặt Trương Thắng, trên thực tế ấn tượng đối với Trương Thắng cực kỳ tốt.

Lập tức hít vào một hơi thật dài, bị Mã Vân Hoa và Trương Thắng kẹp chặt cực kỳ khó chịu.

Nhìn thấy Trương Thắng càng nói càng thái quá, Trương Lam rốt cục ho nhẹ một tiếng:

Trương Hưng sững sờ.

"Trương tổng, đối với chuyện người trẻ tuổi lập nghiệp ngài có điều gì muốn nói không? Hoặc là, dọc theo con đường này của ngài, có vài kinh nghiệm thành công gì có thể chia sẻ sao?"

"Có đôi khi, tôi cảm giác mình đặc biệt mông lung, cảm giác sau khi mình trả nợ xong, việc kiếm tiền hoàn toàn không có ý nghĩa..."

"..."

"Tôi xác thực không có bất kỳ hứng thú gì đối với tiền, thậm chí, tôi có chút ghét tiền tài, cảm thấy loại đồ chơi này rất dễ dàng làm mòn nội tâm của con người..."

Một câu của mình vừa thốt ra!

"Tôi nhớ là, thời điểm tôi còn là một nhân viên quèn chạy đi chạy lại trên đường phố tại Yến Kinh, tôi nhìn thấy rất nhiều người đồng hành, cũng chạy đến từng nhà, những công việc này vừa làm liền làm tới tận ban đêm, có đôi khi, vì bớt tiền thuê phòng, có vài người dứt khoát cầm theo mấy bộ quần áo, chạy đến dưới cầu vượt đối phó một đêm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng liền lại bắt đầu bôn ba trong thành phố phồn hoa này..."

Nhưng...

"Nhìn như quang vinh xinh đẹp, nhưng trên thực tế, bọn hắn cũng rất vất vả..."

Sau khi Trương Lam đánh gãy lời nói của Trương Thắng, lại ném ra một cái chủ đề mới.

"Nhưng, tôi thật sự không có cách nào, thực tế, tôi vẫn đang trên đường đi lên từ tầng dưới chót, từng bước một đi tới, ừm, có khả năng không quá thỏa đáng, dùng từ bò có lẽ càng thỏa đáng hơn..."

"Dọc theo con đường này, tôi thấy được rất nhiều người đang lập nghiệp..."

"Bọn họ sinh tồn cực kỳ gian nan, cũng trôi qua rất vất vả, có đôi khi, vì bớt một khoản tiền ăn sáng kia mà chỉ uống một ly nước nóng làm bữa sáng..."

Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới...

"Năm ngoái, bộ phim phóng sự «Những Năm Tốt Nghiệp Kia» của tôi chính là lấy cảm hứng từ câu chuyện giãy giụa để sinh tồn của những người trẻ tuổi kia..."

"Bộ phim phóng sự kia khiến cho rất nhiều người chấn kinh, cũng làm cho rất nhiều người trẻ tuổi khó chịu, rõ ràng là sinh viên tốt nghiệ Yến Kinh nhưng vì sao lại sinh hoạt gian nan như thế?"

"Mà những người làm công việc văn phòng có chút tài hoa thì sao?"

Triệt để làm thế cục chuyển xấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận