Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 684. Phim kinh dị đoạt giải?

Chương 684: Phim kinh dị đoạt giải?

Hắn nhìn thấy trên màn ảnh lớn, hình ảnh Trương Thắng lộ ra chất phác, nhưng vẫn nhã nhặn tươi cười, líu lo không ngừng nói chuyện, giống như là đang nói chuyện về hợp đồng, hoặc là, giống như đang chào hàng điện thoại "IPhone 4" ?

Toàn thân hắn đều kinh ngạc!

Rốt cục, hắn nhìn thấy Trương Thắng quay đầu, giống như sửng sốt!

Sau đó, như đang nằm mơ mà nhìn màn hình lớn, có chút mờ mịt.

Hắn giống như có nằm mơ cũng không nghĩ ra,"Thất Nhật Sát" của mình thế mà lại có thể giành được giải biên kịch xuất sắc nhất!

Chuyện này thật sự là quá vô lý!

Nhưng sau đó, cậu ta vội vàng đi về phía sân khấu...

Không hợp với lẽ thường!

Giờ khắc này, trên mặt hắn khó mà tiếp tục giữ vững biểu lộ bình tĩnh, nhìn chằm chằm Trương Thắng nhận cúp, sau đó...

"Liên hoan phim quốc tế Cannes" sao có thể trao giải thưởng cho một bộ phim kinh dị, nói đùa cái gì vậy chứ, mẹ nó, đưa tiền đi!

Chuyện này không hợp với lẽ thường!

Sao hắn có thể giành được giải thưởng!

"Tôi nằm mơ cũng không nghĩ rằng tôi vậy mà có thể nhận được giải thưởng này..."

Thời điểm đi tới phía dưới sân khấu, cậu nhét hợp đồng vào tay Tất Phi Vũ đứng ở một bên, sau đó đi lên sân khấu!

"Tôi cực kỳ kích động!"

Đáng chết!

Sao hắn có thể giành được giải thưởng?

Đáng chết!

"..."

Trịnh Thiếu Soái có cảm giác đầu óc mình vang lên tiếng ông ông, cảm xúc chấn kinh cùng với cảm xúc không thể tưởng tượng nổi, đơn giản muốn nổ tung bên trong đầu mình!

Trên sân khấu.

"Tôi cực kỳ khó có thể tin..."

"Cảm ơn ban giám khảo "Liên hoan phim quốc tế Cannes" , cảm ơn ban giám khảo "Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California" , cảm ơn..."

Hắn mẹ nó!

Hắn đột ngột đứng lên từ trên ghế, khó mà tin được những gì mình vừa nghe thấy!

Một mảnh xôn xao!

Dưới đài!

"Xin thứ lỗi cho tôi, tôi là một người tương đối thẹn thùng, càng nhiều người, tôi lại càng dễ dàng phạm sai lầm, thậm chí còn không phân biệt được chủ thứ..."

Lúc đầu Avery Tashi biểu lộ vẻ mặt tươi cười, đột nhiên cứng ngắc một trận.

Trên sân khấu.

"..."

"Nếu như hành động phát biểu rối loạn của tôi có gì sai sót, mong ban tổ chức, cũng có lẽ là các vị ban giám khảo ở đây thứ lỗi, tôi nói trước một tiếng xin lỗi..."

Toàn thân Trịnh Thiếu Soái nghe mà ngây người!

Trên sân khấu Trương Thắng cũng ý thức được mình hình như nói sai, liền vội vàng chắp hai tay trước ngực biểu đạt áy náy của mình...

"Liên hoan phim quốc tế Cannes" , đối với tôi mà nói chính là thần thánh, tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày tôi lại có thể đứng trên sân khấu này..."

"Thời điểm tôi vừa bước lên sân khấu, trong đầu tôi đều là hoảng hốt, rất nhiều ý nghĩ lung tung hiện lên trong đầu tôi, nhưng mà thời điểm bắt đầu phát biểu trước ống kính, đại não tôi liền trống rỗng..."

Hắn đang nói cái gì?

Dưới hội trường!

"Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California" là cái gì, cái giải thưởng xúi quẩy chó má gì chứ?

Hắn đang nói cái gì?

Ánh đèn đang lấp lóe.

Dưới sân khấu.

Tất Phi Vũ nhìn vẻ mặt chất phác lại kìm nén đến mức đỏ rực, nói chuyện mang theo vẻ câu nệ, khẩn trương của Trương Thắng.

Hắn lắc đầu thật mạnh.

Hắn còn cho là mình nhìn lầm, cũng có lẽ là nghe lầm.

Sau đó, hắn lần nữa nhìn chằm chằm lên sân khấu.

Hắn phát hiện chính mình không nhìn lầm, Trương Thắng đứng trước ống kính nói nói chuyện vẫn rất khẩn trương như cũ, có vài từ tiếng Anh cũng nói sai.

Hắn chấn kinh, dùng ánh mắt giống như nhìn một người xa lạ mà nhìn Trương Thắng.

Trương tổng hẳn là đang giả bộ đấy à?

Tiếng Anh của hắn rành rỏi như vậy, muốn khẩu âm kiểu Mỹ liền có kiểu Mỹ, muốn kiểu Anh liền có kiểu Anh, làm sao có thể ngay cả ghép vần đơn giản nhất cũng có thể sau như vậy?

Nhưng mà khi nhìn thấy biểu lộ bất an trên sân khấu của Trương Thắng, cùng với khuôn mặt càng ngày càng đỏ, Tất Phi Vũ lại cảm thấy Trương Thắng không giống như đang giả vờ.

Hắn nhìn thấy Trương Thắng thở ra một hơi thật sâu, trong cổ họng tựa hồ nghẹn ngào, cực kỳ cố gắng điều chỉnh cảm xúc, chỉ chốc lát, hắn lại lần nữa nói vào micro.

"Tôi cùng với ông Tất Phi Vũ đều là những người có mộng tưởng, ông Tất Phi Vũ nằm mơ cũng muốn quay một bộ phim điện ảnh có thể thu hoạch được sự tán thành trên trường quốc tế..."

"Nhưng lúc trước, bộ phim "Chú Chó Bên Kia Ngọn Núi "của hắn phòng vé bị vùi dập giữa chợ, ở Trung Quốc chúng tôi không có người nào hỏi thăm..."

"Đoạn thời gian cực khổ kia chúng tôi giống một con kiến, không ngừng bận rộn, không ngừng hi vọng về bộ điện ảnh của chúng tôi có thể được nhiều người nhìn thấy hơn!"

"Nhưng mà, một đạo diễn nhỏ như chúng tôi, dù cho có quay được bộ điện ảnh rất tốt thì vẫn như cũ không có người nhìn, chúng tôi làm rất nhiều chuyện đều là phí công."

"Khi khó khăn nhất, thời điểm chúng tôi không muốn tiếp tục kiên trì thêm nữa, chúng tôi đã tự tạo ra một niềm động viên cho mình, tổ chức một buổi liên hoan "Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California" , chúng tôi tự an ủi mình, nếu không có người nào thưởng thức chúng ta, chúng ta liền tự mình thưởng thức mình..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận