Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 167. Cái gì cũng chiếm được

Chương 167: Cái gì cũng chiếm được

Những thầy cô còn lại thì bàn về lực ảnh hưởng của nó, nhưng qua nhiều phương thức, Thẩm Nghị biết rõ, thật ra từ đầu tới đuôi của sự kiện này đều là một tay Trương Thắng trù tính.

Nếu như lại phân tích thêm lợi ích cố lõi mà sự kiện này mang lại, người được lợi lớn nhất trong đó không phải là học viện, cũng không phải là Hội Học Sinh, thậm chí càng không phải những thương gia kia, mà là Trương Thắng!

Mặt ngoài, hắn không đạt được thứ gì cả!

Nhưng thực tế, cái gì hắn cũng chiếm được.

Lại phân tích tỉ mỉ càng sâu hơn, thậm chí Thẩm Nghị có thể đoán ra được, sau bảng tin cải cách của 'Trần Nhà Tích Hợp Obon' cũng có bóng dáng của Trương Thắng!

Có lẽ những người khác sẽ bị che mắt bởi bề ngoài mà Trương Thắng chế tạo ra, nhưng ngày hôm qua, Thẩm Nghị phục chế lại nguyên nhân của toàn bộ sự kiện, và cũng liên kết với những chuyện mà mình biết được...

Anh khó tránh khỏi mà phát hiện ra rất nhiều lỗ hổng rõ ràng.

Với thân phận là một học sinh bình thường, Trương Thắng có thể làm ra chuyện này đã là kinh hãi thế tục.

"Không chuyện gì có thể giấu được thầy Thẩm, thầy à, thầy còn nhớ đêm trước ngày khai giảng em đã tới 'Trung tâm việc làm và khởi nghiệp sinh viên' của chúng ta để nói về chuyện lập nghiệp không?"

Đương nhiên...

"Bạn học Trương, thầy xem lần này em tới đây chắc không chỉ đơn giản là tìm thầy uống trà tâm sự đâu nhỉ?" – Thẩm Nghị hớn hở nhìn Trương Thắng.

Không phải chỉ là Jayden Smith ư?

Hôm đó...

Tom?

"Nhớ chứ." – Thẩm Nghị gật đầu, cười tủm tỉm.

Hình như là tên du học sinh đến từ Brazil mờ nhạt nhất trong đám du học sinh.

Gì mà nhà phê bình tiểu thuyết, gì mà bộ phận bản quyền phim ảnh của đài truyền hình quốc tế NC?

"Ha ha, thầy Thẩm... là công lao của đàn chị."

Ban đầu Thẩm Nghị cảm thấy hoang đường.

Thẩm Nghị sẽ không vạch trần Trương Thắng.

Cho dù 'Trung tâm việc làm và khởi nghiệp sinh viên' vẫn luôn rất ủng hộ sinh viên vào nghề, lập nghiệp, nhưng...

Đương nhiên là anh nhớ rõ, mà còn ấn tượng rất sâu.

Đêm trước ngày khai giảng, Trương Thắng đi vào 'Trung tâm việc làm và khởi nghiệp sinh viên' và nói về chuyện lập nghiệp cho mình đầu tiên.

Lập nghiệp...

'Thầy Thẩm, cho em một tháng, một tháng sau em sẽ lại tâm sự với thầy, em tin chắc lúc đó thầy sẽ đồng ý!'

Vẫn là ánh nắng tươi sáng của buổi chiều, Trương Thắng vẫn mặc bộ đồ như hồi lần đầu gặp.

Cho nên tuy Trương Thắng đã kể về toàn bộ quá trình của dự án cho mình, mà còn rất kỹ càng, nhưng Thẩm Nghị vẫn cự tuyệt một cách uyển chuyển.

"Em tham gia vào kế hoạch 'Hoa Khôi Giảng Đường', tài trợ, diễn dịch, em tham dự vào 'phòng làm việc NC', đồng thời phòng làm việc chúng em đã ký hiệp nghị chiến lược với Tinh Quang Vị Lai, chúng em có thể vận dụng một phần tài nguyên của Tinh Quang Vị Lai, mượn tài nguyên ấy, chúng em đã ký hiệp nghị chiến lược với một xí nghiệp ngoài trường, lợi nhuận của phòng làm việc chỉ là vấn đề thời gian..." – Trương Thắng cười lấy điện thoại ra, trong đó có chụp lại mấy tờ hợp đồng, cho dù vài nội dung quan trọng trong hợp đồng bị che mờ, nhưng theo phán đoán của Thẩm Nghị, những hợp đồng này đều là hàng chính quy.

Một sinh viên năm nhất còn chưa khai giảng, đột nhiên chạy tới đây nói chuyện lập nghiệp, hơn nữa nhìn bộ dạng còn không có một đồng nào, chẳng phải là vô nghĩa ư?

Trong một tháng này, chuyện mà Trương Thắng làm đã vượt qua mong muốn của mình.

Xem ra những suy đoán lúc trước của mình là đúng.

Thẩm Nghị bắt đầu nghiêm túc lên.

Đột nhiên Thẩm Nghị nhớ tới lúc đi Trương Thắng có nói:

"Thời hạn một tháng đã đến, em tới đây... thầy Thẩm, một tháng trước em chỉ mang một miệng tới, nhưng giờ đây em mang theo một đội và thành tích tới!" – Trương Thắng vừa uống trà vừa cười nói.

"Kể cho thầy nghe, trong một tháng này em đã làm gì..."

Một tháng trước, Thẩm Nghị vẫn còn xem Trương Thắng như một học sinh bình thường, nhưng sau một tháng, Thẩm Nghị đã không thể coi Trương Thắng là một học sinh bình thường được nữa.

Dù Thẩm Nghị có thấy Trương Thắng là một học sinh rất đặc thù đi nữa thì anh cũng không mấy coi trọng.

Nhưng không ai nghĩ tới, một tháng sau, Trương Thắng lại gõ cửa 'Trung tâm việc làm và khởi nghiệp sinh viên' lần nữa, lại gặp mình.

Hơn nữa dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng không phải là chuyện mà một học sinh như Trương Thắng nên làm.

Đến giờ, không phải chuyện làm một lần là xong.

Trong lòng anh không khỏi thán phục sợ hãi.

Sau đó, anh nhìn Trương Thắng:

"Nghiệp vụ chủ yếu của 'phòng làm việc NC' này của em là gì?"

"Ngành công nghiệp gải trí, nhãn hiệu thương nghiệp, kiếm tiền từ lưu lượng, ừm, tạm thời trước mắt chỉ có bấy nhiêu, sau khi làm quen rồi chúng em sẽ chỉnh sửa tài nguyên, thành lập một công ty chính thức..."

Trương Thắng vừa uống trà vừa nói chầm chậm, mà sự tự tin thật chất ở trong đó khiến hắn trở thành nhân vật chính duy nhất trong căn phòng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận