Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này

Chương 1294: Để ý tới cậu từ lâu

Chương 1294: Để ý tới cậu từ lâu

Uống xong, Trương Thắng đẩy kính lên:

"Trưởng phòng Thiệu, thế nào?"

"Trà ngon!" – Thiệu Hạo Dương gật đầu, đột nhiên khen ngợi.

"Cho nên, đôi khi tai nghe chưa chắc là thật..."

Uống trà nói chuyện một hồi, Thiệu Hạo Dương rốt cục đặt tách trà xuống:

"Tiểu Trương, cậu có biết chúng tôi đã để ý tới cậu từ lâu rồi không?"

"Trưởng phòng Thiệu, tôi không hiểu lắm..."

"Tôi muốn thay vài thứ, giống như một trò chơi, trong trò chơi này, tôi muốn cầm điều khiển..."

"Có vẻ cậu còn lý tưởng hơn so với Mã Vân Hoa, lý tưởng đến mức xa rời hiện thực... Tiểu Trương, chúng ta chỉ nói chuyện đơn giản mà thôi, không cần cậu phải tuyên thệ gì, đây không phải là lớp chính trị..." – Thiệu Hạo Dương cười lớn.

"Trưởng phòng Thiệu, tôi không hợp tác với bọn họ bởi vì bọn họ quá phức tạp, tôi biết mình đánh không lại bọn họ... Hơn nữa tôi muốn có quyền lên tiếng!"

"Có khác biệt cơ bản giữa Mã Vân Hoa và tôi, chúng tôi đều nhận ra mình đang làm một chuyện vĩ đại. Anh ta muốn vĩ đại đến mức chọc thủng bầu trời, trong khi tôi muốn làm cho thời đại rực rỡ hơn trong dòng nước lũ, mở ra đôi mắt của con rồng đang ngủ, làm cho nó gầm lên, làm cho nó bay, làm cho nó đứng ở nơi nó phải đứng..." – Vẻ mặt của Trương Thắng đột nhiên trở nên nghiêm túc, nghiêm túc đến mức thậm chí hơi trang trọng.

"Đôi khi tôi không hiểu, luôn cảm giác có cao thủ nào đó đứng sau lưng cậu... Ví dụ như 'Hồng Thiên Capital' và 'Hồng Sâm Capital' hùng mạnh từng tìm đến khi cậu gặp khó khăn, nhưng cậu từ chối sự hợp tác của họ. Khi bị bao vây mọi phía, họ cũng tìm đến cậu và đưa ra các điều kiện... Một số điều kiện không kém gì 'Công ty KHKT Đằng Kỹ' và 'Taozhu. com', mọi người đều cảm thấy đó là con đường đúng đắn, thậm chí là con đường phải chọn, nhưng cậu lại vẫn từ chối khó hiểu... dường như cậu luôn đang chờ đợi một cơ hội..."

"Tôi cảm thấy cậu giống như một thiên tài Machiavellian, sống trong thời đại hòa bình này thật là lãng phí..." – Thiệu Hạo Dương cười lớn, nghe ra được sự tiếc hận.

"Tôi đã chú ý đến cậu từ năm 2009. theo dõi cậu từng bước, làm được những điều phi thường. Trước đó tôi thường nghĩ quá khó tin, nhưng rồi tôi chợt nhận ra cậu đang tính toán từng bước, từng bước. Từng dây chuyền công nghiệp đều được cậu dệt thành một mạng lưới chỉ trong vòng ba năm, mạng lưới này ngày càng mạnh mẽ, dù Mã Vân Hoa, Trịnh Hoa Đằng hay những người khác muốn phá hủy hoàn toàn mạng lưới này cũng là không thể..."

Trương Thắng cũng cười:

Trương Thắng nhấp một ngụm trà, nheo mắt:

Thiệu Hạo Dương càng ngày càng nghiêm túc:

"Giống như Mã Vân Hoa?"

Nhưng Thiệu Hạo Dương bỗng nhiên không cười nữa, lặng lẽ nhìn về phương xa.

"Cậu muốn quyền lên tiếng gì?" – Thiệu Hạo Dương nghe thế, trong mắt hiện lên vẻ thâm ý.

Ước chừng 10 giây sau, anh ta nhìn về Trương Thắng:

"Thật ra tôi nghĩ cuộc đời giống như một trò chơi, trong trò chơi này tôi gặp rất nhiều đối thủ... Tôi thích để đối thủ từng bước bước vào cái lồng mà mình đã đặt sẵn, sau đó, quan sát họ chiến đấu trong lồng... Tôi sẽ cảm thấy rất thỏa mãn, giải thích thế này anh hài lòng chứ?"

"Thời bình cũng có lợi ích của thời bình, ít nhất ở Hoa Hạ, tôi không phải lo lắng nửa đêm thức dậy bị bắn..." – Trương Thắng vẫn cười.

Nhưng chính vì khả năng đáng kinh ngạc này mà Thiệu Hạo Dương cảm thấy Trương Thắng luôn sử dụng 'ám chỉ tâm lý'.

Trương Thắng đôi khi là một người như vậy.

Dù là thông tin chi tiết được thu thập, hay trực giác và các dữ liệu phân tích khác nhau, đều khiến anh hài lòng.

Trương Thắng cũng ngừng cười:

"Còn gì nữa sao?"

"Trương Thắng, tôi có thể tin cậu sao?"

"Tôi bỏ phiếu cho cậu, lần này nếu tôi thua thì cũng coi như chấm dứt..."

Trương Thắng cũng đứng dậy, hai bên bắt tay nhau, gương mặt nghiêm túc của anh ta chợt cười lớn, vỗ vai Trương Thắng:

Anh ta đứng dậy.

"Trưởng phòng Thiệu, tôi đã lừa tiểu Trịnh và lão Mã, thậm chí đổi ý tại chỗ, nhưng tôi chưa bao giờ lừa dối cộng tác viên của mình chứ đừng nói đến những khách hàng đó... Trưởng phòng Thiệu, đối với tôi, anh là người hợp tác, nếu chúng ta tiếp tục hợp tác, tôi hy vọng chúng ta sẽ hợp tác bình đẳng... Không biết phía trên có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm tôi, nhưng ít từ đầu tới cuối tôi đều quang minh chính đại, sạch sẽ hơn bất kỳ một doanh nhân mạng nào..."

"Đồng chí Từ Chính Hoa từ 'Ngân hàng Hoa Hạ' đã nhiều lần giới thiệu cậu với tôi, khi gặp lần này, tôi tin tầm nhìn của chính mình và đồng chí Từ Chính Hoa. Tiểu Trương, tôi sẵn sàng thay mặt Ngân Liên, giúp cậu bảo đảm với cấp trên. Nếu cần, tôi càng muốn lấy Ngân Liên ra để điều phối, hợp đồng và thúc đẩy hợp tác sâu sắc hơn giữa cậu và 'Ngân hàng Hoa Hạ'... chúng tôi sẽ coi lần hợp tác này là đợt hợp tác thí điểm tác đầu tiên... Tuy nhiên, vì là mối quan hệ tài chính nên cấp trên sẽ cử người cụ thể đến tiến hành xem xét, đánh giá chuyên sâu về hệ thống thanh toán của 'WeChat', có thể bộ phận bảo mật sẽ yêu cầu cậu gửi một số dữ liệu..." – Ánh mắt Thiệu Hạo Dương đột nhiên cực kỳ nghiêm túc.

"Không vấn đề!"

"Bên cạnh đó..."

Khi nghiêm túc nhìn thẳng bạn thì bạn sẽ không khỏi lựa chọn tin tưởng.

Sau khi Thiệu Hạo Dương chăm chú nhìn Trương Thắng, cuối cùng cũng gật đầu.

Kiểu đánh giá này rất quan trọng, phải phản hồi lại cho lãnh đạo cấp cao hơn, thậm chí có thể thay đổi mô hình của một số lĩnh vực ở Hoa Hạ...

Lần này đến gặp trực tiếp Trương Thắng, tuy là riêng tư và không có ý gì nhưng thực chất là đánh giá việc sắp làm trong tương lai.

Trương Thắng nhìn vẻ mặt nửa đùa nửa thật của đối phương, mỉm cười:

"Trưởng phòng Thiệu, sẽ không có ai thua cả... Hiện tại không thua, và sau này cũng sẽ không..."

"..."...

Ngày 22/10.

Mã Vân Hoa cau mày sâu.

Nhìn thông tin của bên kia từ cấp dưới đưa lên cho thấy.

Từ hôm qua, người đứng đầu một số ngân hàng ở Hoa Hạ bắt đầu lần lượt chạy đến chỗ Trương Thắng.

Sau đó...

Anh ta càng cau mày sâu hơn!

Nhận ra thằng chó Trương Thắng này...

Lại sắp gây sự!
Bạn cần đăng nhập để bình luận